Hiển thị các bài đăng có nhãn Chính phủ dân chủ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chính phủ dân chủ. Hiển thị tất cả bài đăng

CHÍNH PHỦ THIỂU SỐ TRONG NỀN DÂN CHỦ ĐẠI NGHỊ

Các dạng chính phủ khác nhau
Trongphần trước, chúng ta biết rằng trong nền dân chủ đại nghị chính phủ phải có được sự ủng hộ ngấm ngầm của đa số trong quốc hội để lên nắm quyền cũng như duy trì quyền lực. Trong phần này, chúng ta cùng tìm hiểu các dạng chính phủ khác nhau từng tồn tại trong các nền dân chủ đại nghị ở phương Tây. Bảng bên dưới cung cấp thông tin về 266 nội các hình thành trong 11 nền dân chủ đại nghị ở phương Tây từ năm 1945-1998. Hình 1 minh họa cho phần trăm mỗi dạng chính phủ và Hình 2 minh họa cho phần trăm thời gian cầm quyền của mỗi dạng chính phủ này.
Read More...

HÌNH THÀNH CHÍNH PHỦ TRONG NỀN DÂN CHỦ ĐẠI NGHỊ (P2)


Mô hình hình thành chính phủ
Để hiểu hơn về tiến trình hình thành chính phủ trong các nền dân chủ đại nghị, chúng ta tìm hiểu ví dụ hình thành chính phủ Tây Đức vào năm 1987. Kết quả bầu cử quốc hội cho thấy ở bảng sau:
Read More...

HÌNH THÀNH CHÍNH PHỦ TRONG NỀN DÂN CHỦ ĐẠI NGHỊ (P1)

Chính phủ Anh
Chính phủ
Chính phủ trong một nền dân chủ đại nghị về cơ bản bao gồm thủ tướng và nội các. Thủ tướng là trưởng hành pháp chính trị và đứng đầu chính phủ. Nội các bao gồm các bộ trưởng, đứng đầu các bộ khác nhau của chính phủ như Giáo dục, Tài chính, Ngoại giao. Các bộ trưởng chịu trách nhiệm trực tiếp về những gì xảy ra trong bộ của mình. Thực tiễn này được biết đến với tên gọi nguyên tắc (hiến pháp) trách nhiệm bộ trưởng.  
Read More...

TỔNG QUAN VÀ PHÂN LOẠI CÁC DẠNG DÂN CHỦ


1. Phân loại các nền dân chủ
Một nền dân chủ là đại nghị, tổng thống hay bán tổng thống phụ thuộc vào mối quan hệ giữa a) chính phủ, bao gồm trưởng hành pháp chính trị và các bộ trưởng đứng đầu các bộ khác nhau của chính phủ, b) cơ quan lập pháp, và c) tổng thống (nếu có). Và chúng ta phải hỏi hai câu hỏi căn bản nếu chúng ta muốn phân loại các nền dân chủ thành đại nghị, tổng thống, hay bán tổng thống.
Hình 1: Phân loại chế độ tổng thống, bán tổng thống, và đại nghị

Chính phủ có chịu trách nhiệm trước cơ quan lập pháp hay không?
Cần nhớ rằng chính phủ bao gồm trưởng hành pháp chính trị và các bộ trưởng đứng đầu các bộ khác nhau của chính phủ. Chịu trách nhiệm trước cơ quan lập pháp có nghĩa đa số trong cơ quan lập pháp có quyền về mặt hiến pháp để loại bỏ chính phủ. Trong những nền dân chủ được đặc trưng bởi sự chịu trách nhiệm này, cơ chế mà qua đó cơ quan lập pháp có thể tiến hành loại bỏ chính phủ được gọi là bỏ phiếu bất tín nhiệm. Về cơ bản, bỏ phiếu bất tín nhiệm là một cuộc bỏ phiếu trong cơ quan lập pháp về việc liệu chính phủ có tiếp tục nắm quyền nữa hay không. Nếu đa số các nghị sĩ bỏ phiếu chống lại chính phủ, thì chính phủ phải từ chức.
Một số quốc gia, như Bỉ, Đức, Israel, và Tây Ban Nha, áp dụng một phiên bản hơi khác của thủ tục này được gọi là bỏ phiếu bất tín nhiệm mang tính xây dựng. Một cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm mang tính xây dựng đòi hỏi người phản đối chính phủ cũng phải cho thấy ai sẽ thay thế chính phủ nếu nó bị loại bỏ. Một trong những lý do dẫn đến áp dụng bỏ phiếu bất tín nhiệm mang tính xây dựng là nó giúp giảm bớt sự bất ổn định của chính phủ. Như chúng ta biết, việc kêu gọi bỏ phiếu chống lại một chính phủ thì dễ dàng hơn nhiều so với việc hình thành một liên minh thay thế cho chính phủ đó. Trong giai đoạn giữa hai cuộc chiến tranh thế giới ở nước Đức với nền dân chủ Weimar, rất dễ để hình thành một đa số trong cơ quan lập pháp chống lại chính phủ đương nhiệm; tuy nhiên, cực kì khó để xây dựng và duy trì một đa số ủng hộ cho một chính phủ thay thế. Kết quả, các chính phủ thường có thời gian tồn tại rất ngắn. Để giải quyết vấn đề này, hiến pháp Đức thời hậu Chiến tranh Thế giới thứ 2 đã áp dụng cơ chế bỏ phiếu bất tín nhiệm mang tính xây dựng. Với quy định mới này, chính phủ Đức đương nhiệm chỉ có thể bị hạ bệ nếu đa số trong cơ quan lập pháp đồng ý với một phương án chính phủ khác thay thế nó.
Ngoài bỏ phiếu bất tín nhiệm, một số nước còn có bỏ phiếu tin nhiệm. Bỏ phiếu tín nhiệm tương tự bỏ phiếu bất tín nhiệm, trong đó chính phủ không có được sự ủng hộ của đa số trong cơ quan lập pháp phải từ chức. Sự khác nhau nằm ở chỗ bỏ phiếu tín nhiệm do chính phủ khởi xướng, trong khi bỏ phiếu bất tín nhiệm do cơ quan lập pháp khởi xướng.
Bạn có thể hỏi tại sao chính phủ lại kêu gọi bỏ phiếu tín nhiệm đối với chính nó. Có một số lý do.
Chẳng hạn, liên quan đến việc thông qua một dự luật. Nếu chính phủ không chắc chắn về khả năng có được sự ủng hộ đủ từ quốc hội để thông qua một dự luật, thì nó có thể lựa chọn coi việc bỏ phiếu cho dự luật như một cuộc bỏi phiếu tín nhiệm đối với việc tiếp tục nắm quyền của chính phủ. Thường thì các nhà lập pháp, những người không thích một phần nào đó trong dự luật mà chính phủ đang cố thông qua, song có thể quyết định bỏ phiếu ủng hộ dự luật trong hoàn cảnh này bởi họ không thực sự muôn hạ chính phủ lúc này. Điều này đặc biệt đúng trong trường hợp hạ bệ một chính phủ đồng nghĩa với việc tiến hành một cuộc bầu cử mới và khả năng cao là các nghị sĩ có thể thất cử.
Tương tự, chính phủ có thể sử dụng bỏ phiếu tín nhiệm nhằm nỗ lực thống nhất một đảng chia rẽ hoặc làm câm lặng những người phê phán, những người công khai chỉ trích chính phủ nhưng không thực sự sẵn lòng bỏ phiếu để hạ bệ chính phủ. Dĩ nhiên, việc sử dụng chiến thuật bỏ phiếu tín nhiệm này có thể có tác dụng ngược nếu chính phủ đánh giá sai về ý chí của các đối thủ của mình, và vì vậy mà có thể dẫn đến việc chính phủ bị hạ bệ.
Tóm lại, cơ quan lập pháp trong các nền dân chủ có thể loại bỏ chính phủ thông qua bỏ phiếu bất tín nhiệm hoặc thông qua bỏ phiếu tín nhiệm mà chính phủ khởi xướng. Như hình 1 cho thấy, các nền dân chủ tổng thống không được định nghĩa bởi sự hiện diện của một tổng thống. Thay vào đó, chúng được định nghĩa bởi việc không có cơ chế chịu trách nhiệm của chính phủ trước cơ quan lập pháp – nghĩa là cơ quan lập pháp trong hệ thống tổng thống không thể loại bỏ chính phủ. Các nền dân chủ có cơ chế chịu trách nhiệm của chính phủ trước trước cơ quan lập pháp – bỏ phiếu bất tín nhiệm – hoặc là đại nghị hoặc là bán tổng thống. Để phân chia rõ hơn hai dạng này, chúng ta trả lời câu hỏi tiếp theo.

Người đứng đầu nhà nước có do người dân bầu lên với một nhiệm kì cố định hay không?
Để quyết định một nền dân chủ với cơ chế chịu trách nhiệm của chính phủ trước trước cơ quan lập pháp là đại nghị hay bán tổng thống, chúng ta cần biết liệu nó có một người đứng đầu nhà nước dân bầu với nhiệm kì cố định hay không.
Nếu có, thì đó là chế độ bán tổng thống. Và nếu không, thì đó là chế độ đại nghị.
Người đứng đầu nhà nước được người dân bầu chọn nếu anh ta được bầu chọn thông qua một quá trình mà các cử tri hoặc i) bỏ phiếu trực tiếp cho ứng viên nào mà họ muốn lựa chọn (như ở Mexico, Nam Hàn), hoặc ii) bỏ phiếu bầu chọn một hội đồng, đôi khi được gọi là một cư tri đoàn, mà vai trò duy nhất của các thực thể này là lựa chọn người đứng đầu nhà nước (như ở Cộng hòa Czech, Italy).
Với một nhiệm kì cố định có nghĩa là người đứng đầu nhà nước phục vụ trong một giai đoạn cố định và không thể bị phế bỏ trong thời gian đó.
Trong một nền dân chủ, người đứng đầu nhà nước hoặc là một vị vua, hoặc một tổng thống. Bạn cần phải nhớ rằng sự hiện diện của một tổng thống đứng đầu nhà nước không phải là điều kiện cần hay đủ cho việc phân biệt giữa ba dạng dân chủ - tổng thống có thể tồn tại trong các nền dân chủ tổng thống, bán tổng thống, hay đại nghị. Trái lại, sự hiện diện của một vị vua đứng đầu nhà nước trong một nền dân chủ tự động có nghĩa rằng đó là chế độ đại nghị. Điều này là vì các vị vua không phục vụ nhiệm kì cố định, và không do người dân bầu.
Tóm lại, chúng ta có thể phân loại ba dạng dân chủ như sau:
-         Dân chủ tổng thống: nền dân chủ trong đó sự tồn tại của chính phủ không phụ thuộc vào đa số trong quốc hội.
-         Dân chủ đại nghị: nền dân chủ trong đó sự tồn tại của chính phủ phụ thuộc vào đa số trong quốc hội, và người đứng đứng đầu nhà nước không do người dân bầu lên với một nhiệm kì cố định
-         Dân chủ bán tổng thống: nền dân chủ trong đó sự tồn tại của chính phủ phụ thuộc vào đa số trong quốc hội, và người đứng đầu nhà nước được người dân bầu chọn với một nhiệm kì cố định.  

2. Tổng quan về các dạng dân chủ
Hình 2: Phân bố của các chế độ dân chủ tổng thống, bán tổng thống, và đại nghị vào năm 2008
Bảng danh sách các nước theo chế độ đại nghị, tổng thống, bán tổng thống vào năm 2008
Hình 2 cho thấy sự phân bố của các nền dân chủ đại nghị, tổng thống, và bán tổng thống trên thế giới vào năm 2008. Các nền dân chủ tổng thống được thể hiện bằng màu đen, các nền dân chủ bán tổng thống bằng màu xám trung bình, các nền dân chủ đại nghị bằng mầu xám sáng, và các chế độ độc tài bằng màu trắng.
Như mọi người thấy, các nền dân chủ tổng thống thường tập trung ở Châu Mỹ, đặc biệt là Mỹ Latin. Trái lại, các nền dân chủ tổng thống, ngoài Thụy Sỹ, hoàn toàn không có mặt ở Châu Âu, nơi mà chủ yếu gồm các nền dân chủ đại nghị và dân chủ bán tổng thống. Ở Châu Phi, các nền dân chủ thường hoặc là tổng thống hoặc bán tổng thống.

Hình 3a: Số lượng của các dạng dân chủ


Hình 3b: phần trăm của các dạng dân chủ
Hình 3a,b cho thấy, các nền dân chủ đại nghị là dạng phổ biến nhất trên thế giới. Khoảng trên 43% (51 trong số 118) các nền dân chủ trên thế giới vào năm 2008 theo chế độ đại nghị. Khoảng 1/3 (39 trong số 118) các nền dân chủ trên thế giới vào năm 2008 theo chế độ tổng thống, và gần 1/4 (28 trong số 118) theo chế độ bán tổng thống.
Nguồn: Matt Golder, Nandenicheck Sona Golder, William Roberts Clark. Principles of Comparative Politics

Read More...

Vận hành hệ thống bán tổng thống ở Nga


Nga áp dụng mô hình bán tổng thống từ khi tách ra khỏi Liên Xô vào năm 1991. Tình trạng hiện tại của Nga giải thích cho nỗi sợ hãi của những người phê phán quyết liệt nhất mô hình này: đó là trong một quốc gia với các thiết chế (còn) yếu, một tổng thống quyền lực bao trùm có thể đe dọa nền dân chủ.
Read More...

Vận hành hệ thống đại nghị ở Ấn Độ

Về hình thức, hệ thống đại nghị của Ấn Độ không khác nhiều với hệ thống của Anh. Cũng như trong bất kì hệ thống đại nghị nào, thủ tướng và nội các nắm quyền hành pháp; tuy nhiên Ấn Độ có một tổng thống được bầu gián tiếp. Dù có rất ít khác biệt về hình thức, song vai trò và quyền lực của thủ tướng và quốc hội Ấn Độ khác rất nhiều so với mô hình Anh. Vai trò của tổng thống tương tự vai trò của vua Anh, nhưng đôi khi đóng một vai trò quan trọng hơn.
Read More...

Hệ thống bán tổng thống: hệ thống lai


Về mặt chức năng thì quyền lực chính quyền có thể được chia thành: hành pháp – thực thi luật, lập pháp – ban hành luật, và tư pháp – giải thích luật. Đối với hầu hết các nền dân chủ trên thế giới, nhánh tư pháp tách riêng đứng độc lập, và thường những người đứng đầu nhánh này được bổ nhiệm suốt đời. Mục đích là để cho họ không bị chi phối bởi công chúng hay giới chính trị gia, qua đó giữ cho phán xét của họ được công chính.
Trong khi đó nhánh hành pháp và lập pháp chịu sự chi phối của công chúng, được tổ chức bầu cử định kì; và tương quan quyền lực cũng như sự kết hợp giữa hai nhánh này tạo ra các dạng chính phủ khác nhau, mà ở đây chúng ta quan tâm đến ba dạng chính là: đại nghị, tổng thống, và bán tổng thống.
Read More...

Vận hành của hệ thống tổng thống ở Brazil


Hệ thống tổng thống trở nên hoạt động rất khác khi được áp dụng ở xã hội với các điều kiện địa lý, xã hội và chính trị khác với Mỹ, như Brazil là một ví dụ. Cũng như hầu hết các nước Mỹ Latin, chế độ dân chủ của Brazil luôn là chế độ tổng thống. Hệ thống tổng thống hiện tại đến từ hiến pháp năm 1988.
Read More...

Vận hành của hệ thống tổng thống ở Mỹ


Ở Mỹ, chức vụ tổng thống là một trong những phần tranh cãi nhất trong hiến pháp khi nó được viết. Nhiều nhà lãnh đạo, đáng chú ý nhất là Thomas Jefferson, sợ rằng cơ quan hành pháp với một người đứng đầu chắc chắn sẽ dẫn đến độc tài, như ví dụ từ nền quân chủ Anh mà họ vừa đánh đuổi. Nỗi sợ hãi này có thể gây ngạc nhiên cho người Mỹ ngày nay, bởi chức vụ như được thiết kế như ban đầu cho thấy có quyền lực giới hạn hơn nhiều so với ngày nay.
Read More...

Hệ thống tổng thống: phân tách quyền lực


Về mặt chức năng thì quyền lực chính quyền có thể được chia thành: hành pháp – thực thi luật, lập pháp – ban hành luật, và tư pháp – giải thích luật. Đối với hầu hết các nền dân chủ trên thế giới, nhánh tư pháp tách riêng đứng độc lập, và thường những người đứng đầu nhánh này được bổ nhiệm suốt đời. Mục đích là để cho họ không bị chi phối bởi công chúng hay giới chính trị gia, qua đó giữ cho phán xét của họ được công chính.
Trong khi đó nhánh hành pháp và lập pháp chịu sự chi phối của công chúng, được tổ chức bầu cử định kì; và tương quan quyền lực cũng như sự kết hợp giữa hai nhánh này tạo ra các dạng chính phủ khác nhau, mà ở đây chúng ta quan tâm đến ba dạng chính là: đại nghị, tổng thống, và bán tổng thống.
Read More...

Vận hành hệ thống đại nghị ở Anh


Khi so sánh với người đứng đầu nhánh hành pháp trong các nền dân chủ trên thế giới, thủ tướng Anh được coi là người quyền lực nhất. Quyền lực không chỉ đến từ các chức năng được quy định mà còn từ bản chất của hệ thống đảng của Anh.
Read More...

Chính phủ liên minh trong hệ thống đại nghị của Israel


Môhình Westminster của Anh được xem là chuẩn mực cho sự ổn định của nền dân chủ. Ngoài cuộc bầu cử năm 2010 (phải hình thành chính phủ liên minh), thì trong các cuộc bầu cử còn lại, luôn chỉ một trong hai đảng lớn chiếm đa số - hệ thống hai đảng. Điều này giúp hình thành chính phủ một đảng, và bởi 1) đảng này có đa số trong quốc hội, và 2) nguyên tắc chịu trách nhiệm tập thể của nội các, tức mọi thành viên nội các phải công khai ủng hộ mọi chính sách của chính phủ, nên chính phủ Anh hoạt động rất ổn định và êm thuận.
Read More...

Hệ thống đại nghị: Trộn lẫn quyền lực


Giới thiệu
Về mặt chức năng thì quyền lực chính quyền có thể được chia thành: hành pháp – thực thi luật, lập pháp – ban hành luật, và tư pháp – giải thích luật. Đối với hầu hết các nền dân chủ trên thế giới, nhánh tư pháp tách riêng đứng độc lập, và thường những người đứng đầu nhánh này được bổ nhiệm suốt đời. Mục đích là để cho họ không bị chi phối bởi công chúng hay giới chính trị gia, qua đó giữ cho phán xét của họ được công chính.
Trong khi đó nhánh hành pháp và lập pháp chịu sự chi phối của công chúng, được tổ chức bầu cử định kì; và tương quan quyền lực cũng như sự kết hợp giữa hai nhánh này tạo ra các dạng chính phủ khác nhau, mà ở đây chúng ta quan tâm đến ba dạng chính là: đại nghị, tổng thống, và bán tổng thống.
Read More...

Tổng thống chế Hoa Kỳ

Nguyễn Học Tập
Read More...

Chính thể cộng hoà đại nghị

Nguyễn Đăng Dung
Chính thể cộng hoà đại nghị (hay còn được gọi là chính thể cộng hoà nghị viện) là chính thể mà ở đó nguyên thủ quốc gia được hình thành không thông qua con đường thế tập truyền ngôi, mà bằng phương pháp bầu cử và Nghị viện, về nguyên tắc, là cơ quan đóng vai trò quan trọng hơn mọi cơ quan nhà nước khác trong việc thực hiện quyền lực nhà nước.
Read More...

Mô hình nghị viện - liên bang của Đức

Nguyễn Huy Vũ


1. GIỚI THIỆU

Những người quan tâm đến vận mệnh của quốc gia hẳn sẽ cùng đồng ý với nhau một điều rằng chế độ cộng sản cuối cùng rồi sẽ cáo chung, nhường đường cho một chế độ chính trị dân chủ. Câu hỏi còn lại đó là đâu là một mô hình chính trị dân chủ tốt mà Việt Nam có thể tham khảo và áp dụng.
Read More...

Chế độ nghị viện, chế độ tổng thống, lựa chọn nào thích hợp cho Việt Nam?

Phan Thành Đạt
Chế độ nghị viện, chế độ tổng thống, lựa chọn nào thích hợp cho Việt Nam?
        Tam quyền phân lập là điều kiện đầu tiên của một Nhà nước tự do
                      (Điều 19 Hiến pháp Pháp, ngày 04 tháng 11 năm 1848)
Read More...

So sánh chế độ tổng thống với chế độ đại nghị

Vũ Thị Hương Giang dịch
Liệu một đất nước áp dụng chế độ tổng thống hay chế độ đại nghị là khác biệt vô cùng có ý nghĩa. Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng các hệ thống tổng thống mang lại nhiều chính sách thương mại cởi mở hơn và những chi tiêu đặc thù lớn hơn (ví dụ ngân sách giao thông, trợ cấp nông nghiệp, v.v…) và phù hợp hơn với việc đại diện cho toàn bộ cử tri (Cheibub, 2006; Evans, 2004; Keech & Pak, 1995; Shugart & Carey, 1992). Ngoài ra, và có lẽ còn quan trọng hơn, các nhà nghiên cứu cho rằng rằng các chế độ tổng thống có nguy cơ gặp xung đột nhiều hơn và, trong một số trường hợp, dễ dẫn đến sụp đổ dân chủ (Linz, 1990a, 1994). Những công trình gần đây còn đi xa hơn thế nhằm giúp chúng ta hiểu được những khác biệt tinh tế giữa các loại hình chế độ. Cuốn sách (năm 2009) của Margit Tavits xem xét liệu các tổng thống được bầu cử trực tiếp trong các chính phủ nghị viện có dẫn đến nhiều chia rẽ chính trị hơn không, có sản sinh ra sự thờ ơ bao phủ giới cử tri không, và các xung đột liên chính phủ có thường xuyên hơn không. Tương tự, đã có nhiều bài viết về lợi ích của chính phủ đại nghị vì chúng được coi là khác biệt cơ bản so với (các lợi ích của) hệ thống tổng thống. Cụ thể, chính phủ đại nghị được cho là có chi tiêu hàng hóa công nhiều hơn (ví dụ như giáo dục, y tế, và lương hưu) và hiệu quả, bền vững hơn các loại chế độ khác. Do đó, cần phải nhấn mạnh những khác biệt giữa các chế độ ấy bằng cách tập trung vào cách thức bầu cử ra đơn vị hành pháp và lập pháp chính, cách hai nhánh này tương tác với nhau, và cách hình thành chính phủ. Khi chúng ta có thể phân biệt rõ ràng các loại chính phủ khác nhau, chúng ta mới có thể xác định tốt hơn sự liên quan nhằm hiểu những chủ đề như hoạch định chính sách, đại diện và tồn vong của nền dân chủ.
Read More...

Đại nghị chế bền vững, từ kinh nghiệm Weimar đến hiến pháp cộng hoà liên bang Đức 1949

I -  ĐẠI NGHỊ CHẾ
Nói đến  Đai-Nghị-Chế (Parlamentarisme), ý kiến thông thường chúng ta hay cho là một thể chế gần như luôn luôn  đặt quốc gia trong tình trạng bấp bênh về định chế:
-  Tổng-thống giải tán Quốc-Hội; 
- Quốc-Hội bất tín nhiệm Chính-Phủ làm Chính-Phủ bị tê liệt phải từ chức; 
- Chính-Phủ cũng có  thể  diện cớ rằng đạo luật đang yêu cầu chấp thuận có tính cách khẩn cấp, nếu không được chấp thuận, có thể yêu cầu Tổng-Thống giải tán Quốc-Hội;
Read More...

Pháp Quốc và Bán tổng thống chế

Giáo sư Duverger, một nhà chính trị học xuất sắc của nước Pháp đã bình luận về Bán Tổng Thống Chế ( Semiprésidentialisme) của Pháp như sau:
- “ Cuộc cải cách của Tướng De Gaulle (sau này trở thành Tổng Thống) năm 1958 đã cống hiến cho Pháp những cơ chế Quốc Gia hữu hiệu nhất, mà nước Pháp chưa hề được biết đến, kể từ cuộc Cách Mạng 1789 ” (Duverger, Bréviaire de la Cohabitation, Paris, 122).
Read More...
 
Xem trang web chính thức tại Tinhthankhaiminh.org