Ludwig von Mises
Phạm Nguyên Trường dịch
5. Bất bình đẳng về tài sản và thu
nhập
Bất bình đẳng về
tài sản và thu nhập là vấn đề bị phê phán nặng nề nhất. Trong xã hội có người
giàu và người nghèo, có người rất giàu và cũng có người rất nghèo. Cách giải
quyết cũng không có gì khó: chia đều tất cả tài sản.
Đề xuất này bị
phản đối trước hết vì người ta cho rằng nó sẽ chẳng giúp cải tạo được tình hình
vì số người có của phải lớn hơn rất nhiều lần số người giàu có hiện nay cho nên
việc phân chia như thế sẽ chẳng làm tăng được mức sống của mỗi người thêm được
bao nhiêu. Điều này dĩ nhiên là đúng nhưng không đủ. Những người đòi sự bình đẳng
trong việc phân chia thu nhập đã bỏ qua một chi tiết quan trọng nhất: tổng số
tài sản có thể đem phân phối, tức là thu nhập hàng năm của lao động xã hội,
không phụ thuộc vào cách phân phối chúng. Số sản phẩm đang có trong xã hội
không phải là hiện tượng tự nhiên hay xã hội độc lập với các điều kiện xã hội
mà chính là kết quả của những định chế xã hội của chúng ta. Chỉ vì bất bình đẳng
có thể tồn tại trong chế độ xã hội của chúng ta, chỉ vì nó thúc đẩy mọi người
mang hết sức mình ra sản xuất và sản xuất với giá thành thấp nhất cho nên loài
người mới có trong tay số tài sản được sản xuất ra và được tiêu thụ hàng năm
như hiện nay. Nếu động cơ lao động đó bị phá huỷ thì năng suất lao động sẽ giảm
đáng kể, phần đem phân phối cho mỗi cá nhân sẽ ít hơn rất nhiều so với phần mà
một người nghèo nhất cũng nhận được hiện nay.
Tuy nhiên, bất
bình đẳng trong phân phối thu nhập còn có một chức năng nữa, cũng quan trọng
như chức năng vừa nói bên trên: sự xa xỉ của người giàu.
Người ta đã nói
và viết rất nhiều điều ngu xuẩn về sự xa xỉ. Người ta phản đối việc tiêu thụ những
món hàng xa xỉ vì cho rằng thật là bất công khi một số người sống quá thừa mứa
trong khi những người khác lại sống trong cảnh bần hàn. Luận cứ này có vẻ như
cũng có giá trị nào đó. Nhưng đấy chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Nếu có thể chứng
minh được rằng việc tiêu thụ những món hàng xa xỉ chính là thực hiện một chức
năng hữu ích trong hệ thống hợp tác xã hội thì luận cứ này sẽ bị coi là vô giá
trị. Đấy chính là điều chúng ta sẽ làm trong phần dưới đây.
Dĩ nhiên là
chúng ta không biện hộ cho việc tiêu thụ những món hàng xa xỉ bằng luận cứ mà
đôi khi có người nói là hàng xa xỉ giúp luân chuyển tiền trong dân chúng. Nếu
người giàu không hưởng những món xa xỉ thì người nghèo không có tiền, người ta
nói như thế. Thật là nhảm nhí. Vì rằng nếu không có người tiêu thụ hàng xa xỉ
thì vốn và lao động dùng cho việc sản xuất hàng xa xỉ sẽ được dùng cho việc sản
xuất các hoàng hoá khác, thí dụ như những món hàng mà nhiều người tiêu thụ, những
món hàng cần thiết chứ không phải là những món hàng “vô dụng”.
Để có thể tạo ra
được một quan niệm đúng đắn về giá trị xã hội của việc tiêu thụ các món hàng xa
xỉ trước hết ta phải hiểu rằng khái niệm về xa xỉ là khái niệm tương đối. Xa xỉ
là có cách sống tương phản rõ rệt với phần lớn dân chúng cùng thời. Như vậy là,
quan niệm về xa xỉ là quan niệm có tính cách lịch sử. Nhiều thứ ta coi là thiết
yếu hiện nay có thời đã từng được coi là xa xỉ. Trong thời Trung cổ, khi phu
nhân dòng dõi quí tộc người Byzantine của ngài tổng trấn vùng Venise dùng món
mà ngày nay chúng ta gọi là thìa thìa dĩa bằng vàng để gắp thức ăn chứ không
dùng tay để bốc thì người Venise coi đấy là món hàng xa xỉ, nhạo báng cả thánh
thần và họ nghĩ rằng nếu trời có mắt thì nhất định người đàn bà này phải mắc một
căn bệnh khủng khiếp mới xứng: chắc chắn là họ cho rằng tiêu xài phung phí trái
tự nhiên như thế thì nhất định sẽ bị Trời phạt. Cách đây vài ba thế hệ buồng tắm
trong nhà được coi là xa xỉ, ngày nay gia đình công nhân Anh nào cũng có buồng
tắm như thế cả. Ba mươi lăm năm trước chưa ai có ô tô, hai mươi năm trước sở hữu
ô tô được coi là sống xa hoa, còn hiện nay ở Mĩ ngay cả công nhân cũng có xe
Ford riêng. Đấy là xu hướng của lịch sử kinh tế. Món hàng xa xỉ hôm nay sẽ trở
thành đồ dùng cần thiết vào ngày mai. Mọi sự cải tiến trước tiên đều là những
món hàng xa xỉ của một ít người giàu có, nhưng sau đó một thời gian sẽ trở
thành đồ dùng thiết yếu, được mọi người coi là đương nhiên phải như thế. Việc
tiêu thụ những món hàng xa xỉ giúp cho nền công nghiệp phát triển và tạo ra những
sản phẩm mới. Đấy là một trong những tác nhân làm cho nền kinh tế của chúng ta
trở thành năng động. Nhờ có nó mà chúng ta mới có những cách tân, và nhờ những
cách tân như thế mà đời sống của tất cả các thành phần dân cư trong xã hội mới
được cải thiện từng bước một.
Nhưng phần lớn
người ta đều không có cảm tình với một người vô công rồi nghề giàu có, chỉ biết
ăn chơi chứ chẳng chịu làm bất cứ chuyện gì. Nhưng ngay cả một người như thế
cũng thực hiện chức năng trong đời sống của cơ thể xã hội. Anh ta tạo ra, thí dụ
cách sống xa hoa, lối sống như thế sẽ làm cho quần chúng nhận thức được những
nhu cầu mới và khuyến khích nền công nghiệp hoàn thành các nhu cầu đó. Có thời
chỉ có người giàu mới đi ra nước ngoài. Schiller chưa bao giờ được nhìn thấy những
dãy núi ở Thuỵ Sĩ mà ông từng ca ngợi trong tác phẩm Wilhelm Tell, mặc dù chúng
nằm ngay trên biên giới quê hương Swab của ông. Goethe chưa bao giờ thấy Paris,
Vienna cũng như London. Hôm nay hàng trăm ngàn người đang đi du lịch, chẳng mấy
nữa sẽ có hàng triệu người cũng sẽ đi như thế.
6. Sở hữu tư nhân và đức hạnh
Trong khi tìm
cách chỉ ra chức năng xã hội và sự cần thiết của sở hữu tư nhân tư liệu sản xuất
và kèm theo nó là hiện tượng bất đình đẳng trong phân phối thu nhập và tài sản,
chúng tôi đồng thời cũng đưa ra bằng chứng biện hộ về mặt đạo đức cho sở hữu tư
nhân và chế độ tư bản chủ nghĩa, tức là chế độ xã hội dựa trên nền tảng sở hữu
tư nhân tư liệu sản xuất.
Đức hạnh là sự
tôn trọng những đòi hỏi tất yếu cho sự tồn tại của xã hội mà bất kì thành viên
nào của xã hội cũng cần phải thực hiện. Một người sống cách li với thế giới thì
không cần tuân theo bất kì qui tắc đạo đức nào. Anh ta không cần phải đắn đo
khi làm những việc mà anh ta cho rằng có lợi cho mình vì không cần phải suy
nghĩ xem việc đó có làm hại người khác hay không. Nhưng, là một thành viên
trong xã hội, khi làm bất kì việc gì người ta cũng phải xem xét không chỉ lợi
ích trực tiếp của mình mà còn phải góp phần củng cố xã hội mà mình đang sống nữa.
Cá nhân chỉ có thể sống được nhờ sự hợp tác xã hội, nếu tổ chức đời sống và sản
xuất xã hội bị sụp đổ thì từng cá nhân sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng. Trong khi
yêu cầu các cá nhân quan tâm đến lợi ích của xã hội trong mọi hành động của mình
và không được làm những hành động có lợi cho anh ta nhưng lại gây thiệt hại
nghiêm trọng đối với đời sống xã hội thì không có nghĩa là xã hội yêu cầu anh
ta phải hi sinh quyền lợi của mình cho quyền lợi của người khác. Vì sự hi sinh
mà xã hội đòi hỏi chỉ là tạm thời: hi sinh lợi ích trực tiếp và tương đối nhỏ để
đổi lấy lợi ích lớn hơn nhiều. Sự tồn tại của xã hội, sự tồn tại hiệp hội những
con người hợp tác với nhau và cùng nhau chia sẻ một lối sống chung, đáp ứng quyền
lợi của tất cả mọi người. Người nào hi sinh lợi ích tức thời nhằm tránh cho xã
hội khỏi tình trạng hiểm nghèo là người hi sinh lợi ích nhỏ vì lợi ích to lớn
hơn nhiều.
Ý nghĩa của sự
tôn trọng quyền lợi của xã hội như thế lại thường bị hiểu sai. Người ta tin rằng
giá trị đạo đức nằm ở hành động hi sinh, ở việc từ bỏ sự thoả mãn ngay lập tức.
Người ta không chịu công nhận rằng giá trị đạo đức không phải là sự hi sinh, mà
là mục đích của sự hi sinh; người ta cố tình gán giá trị đạo đức cho bản thân
hành động hi sinh, cho bản thân sự từ chối. Nhưng hành động hi sinh phải là để
phục vụ cho mục đích đức hạnh thì mới được coi là đức hạnh. Có sự khác nhau một
trời một vực giữ một người liều mình và hi sinh tài sản của mình vì những mục
tiêu cao quí và một người hi sinh tất cả những thứ đó mà chẳng mang lại lợi ích
gì cho xã hội.
Tất cả những
hành động nhằm giữ gìn trật tự xã hội đều là đức hạnh, còn những gì có hại cho
nó đều là phi đạo đức hết. Do đó, khi ta rút ra kết luận rằng một định chế nào
đó là có lợi cho xã hội thì không thể nói rằng nó là phi đạo đức được. Có thể
có những ý kiến khác nhau về việc một định chế cụ thể nào đó là có ích hay có hại
đối với xã hội. Nhưng khi đã coi định chế đó là có lợi thì người ta không còn
có thể nói rằng nó phải bị coi là phi đạo đức vì một lí do không thể giải thích
nào đó được nữa.
7. Nhà nước và chính phủ
Tuân thủ luật đạo
đức là lợi ích tối cao của mọi cá nhân vì duy trì sự hợp tác xã hội mang lại lợi
ích cho tất cả mọi người; đồng thời nó cũng buộc mọi người phải hi sinh, mặc dù
chỉ là những hi sinh tạm thời để đổi lấy những lợi ích lớn hơn. Phải có một số
hiểu biết sâu sắc mối quan hệ giữa các hiện tượng và sự vật thì mới nhận thức
được chuyện đó, đồng thời phải có ý chí nhất định thì mới thực hiện được những
hành động phù hợp với nhận thức như thế. Những người không có nhận thức hoặc nhận
thức được nhưng không có ý chí thực hiện thì không có khả năng tuân thủ luật đạo
đức một cách tự nguyện. Không khác gì việc tuân thủ các qui định về vệ sinh mà
các cá nhân phải theo vì sức khoẻ của chính mình. Một người nào đó có thể sống
phóng túng, thí dụ như hút chích ma tuý vì không biết hậu quả của nó hoặc cho rằng
hậu quả không là gì so với việc từ bỏ thú vui nhất thời, hoặc là không có đủ ý
chí để điều kiển hành vi cho phù hợp với nhận thức của mình. Có người cho rằng
xã hội cần phải sử dụng những biện pháp cưỡng bức để buộc những cá nhân nói
trên vào đường ngay lối thẳng và trừng phạt bất kì kẻ nào có những hành động bất
cẩn có hại cho sức khoẻ và cuộc sống của hắn ta. Họ nói rằng phải dùng biện
pháp mạnh nhằm ngăn chặn những kẻ nghiện rượu và nghiện ma túy khỏi những thói
hư tật xấu của mình và buộc họ phải tự bảo vệ sức khoẻ.
Nhưng những biện
pháp cưỡng bách có đáp ứng được mục tiêu đề ra hay không? Chúng ta sẽ thảo luận
vấn đề này sau. Bây giờ chúng ta sẽ quan tâm đến một vấn đề khác, mà cụ thể là
có cần buộc những kẻ có hành vi gây nguy hại cho sự tồn tại của xã hội phải chấm
dứt những hành động như thế hay không. Người nghiện rượu và nghiện ma tuý chỉ
gây hại cho chính mình; còn người vi phạm những qui tắc đạo đức điều chỉnh đời
sống của con người trong xã hội gây hại không chỉ cho mình mà còn cho tất cả mọi
người. Cuộc sống trong xã hội sẽ trở thành bất khả thi nếu những người muốn cho
trật tự xã hội tiếp tục tồn tại và có hành động phù hợp với ước muốn đó không
được dùng sức mạnh và những biện pháp cưỡng bức nhằm chống lại những kẻ sẵn
sàng phá hoại trật tự xã hội. Một ít kẻ phản xã hội, tức là những người không
muốn hoặc không thể thực hiện những hành động hi sinh tạm thời mà xã hội đòi hỏi,
có thể làm cho đời sống xã hội trở thành không chịu đựng nổi. Không sử dụng những
biện pháp cưỡng chế và sức mạnh nhằm chống lại kẻ thù của xã hội thì không thể
sống được.
Chúng ta gọi bộ
máy ép buộc và cưỡng chế, tức là bộ máy buộc người dân tuân thủ những qui định
của đời sống xã hội, là nhà nước; gọi những qui định mà nhà nước phải tuân thủ
là luật pháp; gọi những tổ chức chịu trách nhiệm quản lí bộ máy cưỡng chế đó là
chính phủ.
Có những môn
phái tin rằng người ta hoàn toàn có thể từ bỏ bất kì hình thức cưỡng bức nào và
có thể xây dựng xã hội trên cơ sở hoàn toàn tự nguyện tuân thủ các chuẩn mực đạo
đức. Những người vô chính phủ cho rằng nhà nước, luật pháp và chính phủ đều chỉ
là những định chế vô tích sự trong hệ thống xã hội, đấy là nói hệ thống phục vụ
cho quyền lợi của tất cả mọi người chứ không phải chỉ phục vụ cho quyền lợi của
một ít kẻ đặc quyền đặc lợi. Chỉ có chế độ xã hội dựa trên cơ sở sở hữu tư nhân
tư liệu sản xuất mới cần sử dụng bạo lực và cưỡng bức để tự vệ mà thôi. Nếu sở
hữu tư nhân bị bãi bỏ thì mọi người, không trừ một ai, đều sẽ tự động tuân thủ
những qui định mà sự hợp tác xã hội đòi hỏi.
Như đã chỉ ra
bên trên, học thuyết đó sai lầm ngay khi nó nói về tính chất của quyền sở hữu
tư nhân các tư liệu sản xuất. Nhưng nếu không có chuyện đó thì lí thuyết này
cũng hoàn toàn không thể đứng vững được. Người theo phái vô chính phủ hoàn toàn
đúng khi không phủ nhận rằng mỗi hình thức hợp tác giữa người với người trong
xã hội trên cơ sở phân công lao động đều đòi hỏi tuân thủ một số qui tắc ứng xử
không phải lúc nào cũng được các cá nhân hoan nghênh vì những qui tắc đó buộc
người ta phải hi sinh, dù chỉ là trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn làm cho
người ta đau khổ, ít nhất là ngay tại thời điểm đó. Nhưng người theo phái vô
chính phủ đã lầm khi cho rằng mọi người, không có ngoại lệ, đều sẽ tự nguyện
tuân thủ các qui tắc như thế. Có những người bị bệnh đường ruột, họ biết rõ rằng
nếu ăn một món nào đó thì chỉ một thời gian ngắn sau đó họ sẽ bị đau bụng, thậm
chí đau đến mức không chịu được, nhưng họ vẫn không thể không hưởng thụ cái món
khoái khẩu đó. Những mối quan hệ qua lại trong đời sống xã hội khó theo dõi hơn
là tác động của thức ăn lên cơ thể con người và hậu quả cũng không diễn ra
nhanh như thế, mà trên hết là không phải lúc nào kẻ bất lương cũng cảm nhận được.
Có thể bỏ qua tất cả những điều đã trình bày mà giả định rằng mỗi người trong
xã hội vô chính phủ đều có khả năng nhìn xa trông rộng và ý chí mạnh mẽ hơn kẻ
bị bệnh đường ruột tham ăn mà không sợ bị coi là ngớ ngẩn hay không? Trong xã hội
vô chính phủ liệu có thể loại bỏ hoàn toàn khả năng là một người vô tình ném
que diêm đang cháy và gây ra hoả hoạn hoặc trong khi tức giận, ghen tuông hay
thù hận mà xúc phạm người khác được hay không? Chủ nghĩa vô chính phủ hiểu sai
bản chất của con người. Nó chỉ có thể trở thành hiện thực trong thế giới của
thánh thần mà thôi.
Chủ nghĩa tự do
không phải là chủ nghĩa vô chính phủ và cũng chẳng có gì chung với chủ nghĩa vô
chính phủ. Người theo trường phái tự do hiểu rõ rằng không có những biện pháp
cưỡng bách thì sự tồn tại của chính xã hội sẽ bị đe doạ và muốn bảo đảm được sự
hợp tác hoà bình giữa người với người thì đằng sau các qui tắc ứng xử cần phải
tuân thủ còn cần phải có sự đe doạ bằng vũ lực, nếu không bất cứ thành viên nào
cũng có thể là mối đe doạ đối với toàn bộ lâu đài xã hội. Cần phải có khả năng
buộc những kẻ không tôn trọng cuộc sống, sức khoẻ, quyền tự do cá nhân hay tài
sản cá nhân của người khác tuân thủ những qui tắc của đời sống trong xã hội. Đấy
chính là chức năng mà học thuyết tự do gán cho nhà nước: bảo vệ tài sản, tự do
và hoà bình.
Một người xã hội
chủ nghĩa Đức tên là Ferdinand Lassalle đã cố tình biến quan niệm về nhà nước
trong cái khung chật hẹp như thế thành trò nhảm nhí bằng cách gọi nhà nước được
xây dựng trên những nguyên tắc tự do là “nhà nước - tuần đêm”. Nhưng thật không
hiểu nổi vì sao nhà nước - tuần đêm lại kì quặc hoặc tồi tệ hơn là nhà nước
quan tâm đến cả việc muối dưa cải, sản xuất nút quần hoặc xuất bản báo? Muốn hiểu
được cái ấn tượng mà Lassalle tìm cách tạo ra bằng nhận xét dí dỏm như thế, ta
phải biết rằng người Đức cùng thời với ông vẫn chưa quên được nhà nước của những
ông vua độc tài, với rất nhiều chức năng quản lí và điều tiết khác nhau, và họ
vẫn còn bị triết học của Hegel chi phối rất mạnh, ông này lại là người đưa nhà
nước lên vị trí của thánh thần. Nếu coi nhà nước, theo quan niệm của Hegel, như
là “một thực thể tự ý thức về mặt đạo đức”, là “Vũ trụ trong nó và cho chính
nó”, là “lí tính của ý chí” thì dĩ nhiên là người ta phải coi mọi cố gắng nhằm
giới hạn chức năng của nhà nước vào việc phục vụ như là người gác cổng ban đêm
là báng bổ rồi.
Chỉ có như thế
ta mới hiểu được làm sao mà người ta lại có thể đi xa đến mức chỉ trích chủ
nghĩa tự do là có thái độ căm ghét hay thù địch đối với nhà nước. Nếu tôi nghĩ
rằng trao cho nhà nước việc quản lí ngành đường sắt, khách sạn hay hầm mỏ là
không thích hợp thì tôi cũng không phải là “kẻ thù của nhà nước”, cũng như
không thể coi tôi là kẻ thù của axit sulphuric chỉ vì tôi nghĩ rằng dù nó có thể
được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau thì cũng không thể dùng nó để uống
hay rửa tay được.
Sẽ là sai khi
nói rằng chủ nghĩa tự do muốn hạn chế lĩnh vực hoạt động của nhà nước hoặc về
nguyên tắc học thuyết này căm thù mọi hoạt động của nhà nước có liên quan đến
lĩnh vực kinh tế. Cách giải thích như thế hoàn toàn không nói lên bản chất của
vấn đề. Quan điểm của chủ nghĩa tự do về chức năng của nhà nước là kết quả tất
yếu của những luận cứ nhằm bảo vệ quyền tư hữu của chủ nghĩa này. Khi người ta
đã ủng hộ quyền sở hửu tư nhân tư liệu sản xuất thì dĩ nhiên là người ta không
thể ủng hộ quyền sở hữu công cộng tư liệu sản xuất, tức là ủng hộ việc giao
chúng vào tay nhà nước chứ không để nằm trong tay sở hữu chủ tư nhân. Như vậy
là, ủng hộ quyền sở hữu tư nhân tư liệu sản xuất cũng có nghĩa là giới hạn một
cách triệt để các chức năng của chính phủ rồi.
Những người xã hội
chủ nghĩa đôi khi cũng có thói quen phê phán chủ nghĩa tự do là không nhất
quán. Họ khẳng định rằng sẽ là phi lí nếu qui định vai trò của nhà nước trong
lĩnh vực kinh tế chỉ là bảo vệ quyền sở hữu. Thật khó hiểu tại sao trong khi
nhà nước không được hoàn toàn trung lập thì sự can thiệp của nó lại bị giới hạn
trong việc bảo vệ quyền của các chủ sở hữu mà thôi?
Lời phê phán bên
trên chỉ có thể được coi là hợp lí nếu sự chống đối của chủ nghĩa tự do đối với
tất cả các hoạt động của nhà nước trong lĩnh vực kinh tế, không kể việc bảo vệ
quyền sở hữu, có xuất xứ từ việc căm thù về nguyên tắc mọi hành động của nhà nước.
Nhưng vấn đề hoàn toàn không phải như thế. Chủ nghĩa tự do phản đối việc mở rộng
lĩnh vực hoạt động của nhà nước chính vì trên thực tế nó sẽ tiêu diệt quyền sở
hữu tư nhân tư liệu sản xuất. Mà những người theo trường phái tự do lại coi sở
hữu tư nhân là nguyên tắc phù hợp nhất cho việc tổ chức đời sống của con người
trong xã hội.
8. Chế độ dân chủ
Như vậy là, chủ
nghĩa tự do hoàn toàn không có ý định phủ nhận sự cần thiết của bộ máy nhà nước,
hệ thống pháp luật và chính phủ. Liên kết nó, dù dưới bất kì hình thức nào, với
tư tưởng của chủ nghĩa vô chính phủ là sai lầm nghiêm trọng. Đối với người theo
trường phái tự do, nhà nước là định chế tuyệt đối cần thiết vì người ta giao cho
nó những nhiệm vụ cực kì quan trọng: bảo vệ không chỉ sở hữu tư nhân mà còn bảo
vệ hoà bình vì nếu không có hoà bình thì không thể gặt hái được toàn bộ lợi ích
mà sở hữu tư nhân mang đến cho người ta.
Chỉ cần những lí
lẽ như thế cũng đủ để xác định những chức năng mà nhà nước phải thực hiện nhằm
đáp ứng lí tưởng của chủ nghĩa tự do. Nhà nước phải không chỉ đủ sức bảo vệ sở
hữu tư nhân mà còn phải được xây dựng như thế nào đó để tiến trình phát triển
hoà bình và uyển chuyển của xã hội không bao giờ bị những cuộc nội chiến, cách
mạng và bạo loạn làm cho gián đoạn.
Nhiều người vẫn
còn bị ý tưởng, có từ thời tiền tự do, cho rằng làm quan là cao quí và đáng trọng.
Cho đến mãi thời gian gần đây, và cả hiện nay, các quan chức ở Đức vẫn được người
ta trọng vọng, thái độ trọng vọng như thể làm quan là địa vị cao quí hơn cả. Sự
tôn trọng của xã hội đối một chức quan hạng bét hay anh trung uý quèn còn cao
hơn gấp nhiều lần sự tôn trọng giành cho một doanh nhân hay một luật sư lão
làng. Các nhà văn, các nhà bác học và các nghệ sĩ đã nổi tiếng và được vinh
danh ở nước ngoài nhưng ở trong nước lại chỉ nhận được sự tôn trọng tương xứng
với địa vị khiêm tốn mà họ giữ trong bộ máy quan liêu của nhà nước mà thôi.
Đánh giá quá cao
công việc trong các văn phòng của bộ máy quản lí như thế thật là một việc làm
thiếu căn cứ. Đấy là một loại quái thai, dấu vết của những ngày xa xưa, khi mà
người dân thường còn phải sợ hoàng thân và hiệp sĩ của ông ta vì lúc nào cũng
có thể bị bọn họ cướp bóc. Trên thực tế, dùng thời giờ để ghi hồ sơ trong các
công sở cũng chẳng có gì hay ho hơn, vinh dự hơn hay danh giá hơn, thí dụ như,
làm trong phòng thiết kế của một nhà máy chế tạo nào đó. Nhân viên thuế vụ cũng
có địa vị chẳng khác gì những người trực tiếp làm ra tài sản mà một phần của nó
đã bị thu dưới dạng thuế khoá để trả cho chi phí của bộ máy của nhà nước.
Quan niệm về địa
vị đặt biệt và phẩm giá của các quan chức nhà nước là cơ sở của lí thuyết giả-dân
chủ về nhà nước. Lí thuyết này nói rằng để cho người khác cai trị là đáng xấu hổ.
Lí tưởng của nó là một thể chế, trong đó mọi người dân đều quản lí, đều chỉ
huy. Dĩ nhiên là chuyện này chưa bao giờ, hiện không thể và sẽ chẳng bao giờ xảy
ra hết, ngay cả trong một quốc gia bé tí. Có thời người ta đã nghĩ là lí tưởng
đó đã được thực hiện ở các thành bang Hi Lạp thời Cổ đại và trong các bang nhỏ ở
vùng núi của Thuỵ Sĩ. Nhưng hoàn toàn không phải như thế. Ở Hi Lạp, chỉ có một
phần dân cư, tức là các công dân tự do, là có đóng góp phần nào vào việc cai trị;
dân ngụ cư và nô lệ không có đóng góp gì. Ở các bang của Thuỵ Sĩ những vấn đề
hoàn toàn mang tính địa phương đã và vẫn được giải quyết theo lối dân chủ trực
tiếp, đấy là nguyên tắc đã được đưa vào hiến pháp. Còn tất cả các vấn đề vượt
ra ngoài biên giới khu vực đều thuộc quyền tài phán của Liên bang, mà chính phủ
Liên bang của nước này thì khác xa với lí tưởng về dân chủ trực tiếp.
Chẳng có gì phải
xấu hổ khi để cho người khác cai trị mình. Chính phủ và bộ máy quản lí, cảnh
sát và các cơ quan khác cũng cần các nhà chuyên môn: các quan chức chuyên nghiệp
và các chính khách chuyên nghiệp. Nguyên tắc phân công lao động cũng được áp dụng
cho cả các chức năng của chính phủ. Không ai có thể vừa làm kĩ sư vừa làm cảnh
sát cùng một lúc được. Nếu tôi không phải là công an thì phẩm giá của tôi, sự
thịnh vượng của tôi, tự do của tôi cũng chẳng hề giảm đi chút nào. Nếu một ít
người chịu trách nhiệm bảo vệ những người khác thì đấy cũng không hề phi dân chủ
hơn là một số người sản xuất giày cho những người khác vậy. Nếu các định chế của
nhà nước là dân chủ thì chẳng có tí lí do gì để phản đối các chính khách và các
quan chức dân sự chuyên nghiệp hết. Nhưng chế độ dân chủ là thể chế hoàn toàn
khác với quan niệm của những kẻ mơ mộng hão huyền chuyên tán nhảm về dân chủ trực
tiếp.
Chính phủ là một
nhóm người - số người cai trị bao giờ cũng ít hơn số người bị trị, chẳng khác
gì số thợ giày so với số người mua giày vậy - phụ thuộc vào sự chấp thuận của
những người mà họ quản lí, nghĩa là sự chấp nhận bộ máy quản lí hiện hữu. Họ có
thể coi chính phủ là một cái ác không thể tránh được, nhưng họ phải nghĩ rằng
không nên thay đổi tình trạng hiện thời. Nhưng nếu đa số những kẻ bị trị tin rằng
cần phải và có thể thay đổi hình thức cai trị và thay chế độ cũ và các quan chức
cũ bằng một chế độ mới và các quan chức mới thì ngày tàn của chế độ cũ đã điểm.
Đa số sẽ có đủ lực lượng để thực hiện ước vọng của họ bằng vũ lực, ngay cả
trong trường hợp phải chống lại ý chí của chế độ cũ. Về lâu dài, nếu dư luận
không ủng hộ, nghĩa là nếu những người bị trị không tin rằng chính phủ của họ
thuộc loại tốt, thì không chính phủ nào có thể đứng vững được. Sức mạnh mà
chính phủ dùng để đàn áp tinh thần phản đối chỉ có hiệu quả khi đa số chưa tập
hợp thành phe đối lập đoàn kết nhất trí mà thôi.
Như vậy nghĩa là
trong bất kì thể chế nào cũng có những phương tiện để buộc chính phủ phải phụ
thuộc vào ý chí của những người bị trị: đấy là nội chiến, cách mạng và bạo loạn.
Nhưng đấy chính là những phương tiện mà chủ nghĩa tự do muốn tránh. Sự cải thiện
về mặt kinh tế không thể kéo dài nếu những cuộc đấu đá nội bộ liên tục làm cho
công việc bị gián đoạn. Tình hình chính trị rối loạn, tương tự như tình hình thời
những cuộc chiến tranh hoa hồng ở nước Anh, trong vòng vài năm sẽ đẩy nước này
vào hoàn cảnh nghèo đói, khốn quẫn nhất. Nếu người ta không tìm được biện pháp
ngăn ngừa nội chiến thì kinh tế không thể nào phát triển được như ngày nay. Cuộc
chiến tranh huynh đệ tương tàn, tương tự như cuộc Cách mạng Pháp năm 1789, phải
trả giá bằng rất nhiều nhân mạng và của cải. Nền kinh tế hiện nay của chúng ta
không thể chịu đựng nổi những cơn chấn động tương tự như thế. Dân chúng trong
các thành phố thủ đô hiện đại sẽ phải chịu nhiều đau khổ vì những cuộc nổi dậy,
bạo loạn sẽ làm gián đoạn việc nhập khẩu lương thực, thực phẩm, than đá và cắt
đứt đường dây diện, đường dẫn khí đốt, dẫn nước, chỉ nội nỗi sợ trước những rối
loạn như thế đã đủ làm tê liệt đời sống của đô thị rồi.
Đấy là lĩnh vực
mà chế độ dân chủ có thể thi hành chức năng xã hội của mình. Chế độ dân chủ là
thể chế có thể buộc chính phủ phải đáp ứng các ước nguyện của những người bị trị
mà không cần tới những cuộc đấu tranh đầy bạo lực. Trong nhà nước dân chủ, nếu
chính phủ không thực hiện chính sách được lòng đa số thì người ta có thể đưa những
người làm vừa lòng đa số lên cầm quyền mà không cần gây ra nội chiến. Bằng những
cuộc bầu cử và những giàn xếp trong quốc hội, việc thay đổi chính phủ được thực
hiện một cách êm ả, không có va chạm, không có bạo lực và không còn cảnh đầu
rơi máu chảy nữa.
9. Phê phán của thuyết vũ lực
Các chiến sĩ đấu
tranh cho nền dân chủ trong thế kỉ XVIII khẳng định rằng chỉ có các cố đạo và
các thượng thư mới là những kẻ vô luân, ngu ngốc và độc ác mà thôi. Còn nhân
dân đều là những người tốt, trong sạch, cao quí và ngoài ra, còn có tài năng
trí tuệ thiên bẩm cần thiết để bao giờ cũng biết và làm những việc đúng đắn.
Đây dĩ nhiên là chuyện hoàn toàn nhảm nhí, chẳng khác gì những viên cận thần vẫn
gán cho các ông hoàng của họ đủ thứ đức tính tốt đẹp và cao thượng. Nhân dân là
tập hợp của tất cả các công dân riêng lẻ, và nếu có một số công dân không thông
minh, không cao quí thì toàn thể nhân dân cũng không thể là một tập hợp thông
minh và cao quí được.
Vì toàn thể nhân
loại đã bước chân vào thời đại dân chủ với những hi vọng bị thổi phồng lên như
thế cho nên ta sẽ không ngạc nhiên trước tâm trạng thất vọng diễn ra ngay sau
đó. Người ta đã phát hiện ngay ra rằng các chế độ dân chủ cũng phạm nhiều sai lầm
chẳng khác gì chế độ quân chủ hay quí tộc. So sánh phẩm chất giữa những người
mà nền dân chủ đưa lên vị trí đứng đầu chính phủ và những người mà vua chúa hay
hoàng đế đưa lên vị trí này nhằm thực thi quyền lực tuyệt đối của họ cho thấy
những người cầm quyền mới cũng chẳng hơn gì. Người Pháp thường nói về “sức mạnh
huỷ diệt của cái khôi hài”. Thực tế là chẳng bao lâu sau, ở đâu các chính khách
của chế độ dân chủ đại diện cũng đã biến nó trở thành trò cười trong mắt người
dân. Những người đại diện cho chế độ cũ dù sao cũng còn có những phẩm chất quí
phái nhất định, ít nhất là vẻ ngoài. Còn hành vi của những người cầm quyền mới
thì lại đáng khinh. Không gì có thể làm hại nền dân chủ cho bằng thái độ kiêu
ngạo rỗng tuếch và giả dối trắng trợn của những người lãnh đạo đảng dân chủ-xã
hội, những kẻ đã nắm được quyền lực sau khi chế độ quân chủ sụp đổ.
Như vậy là, nơi
nào mà chế độ dân chủ giành được thắng lợi thì tại nơi đó lập tức xuất hiện học
thuyết bài dân chủ và đây sẽ là phong trào chống đối chủ chốt. Người ta nói rằng
để cho đa số cầm quyền là việc làm vô nghĩa. Những người tài giỏi nhất phải nắm
quyền, ngay cả khi họ chỉ là thiểu số. Điều này có vẻ như là đương nhiên cho
nên số người ủng hộ các phong trào bài dân chủ đủ mọi màu sắc càng ngày càng
gia tăng. Những người mà chế độ dân chủ đưa lên đỉnh tháp quyền lực càng tỏ ra
đáng khinh bao nhiêu thì kẻ thù của dân chủ càng đông thêm bấy nhiêu.
Tuy nhiên, học
thuyết phản dân chủ lại có những sai lầm cực kì nghiêm trọng. “Một người tài giỏi
nhất” hay “những người tài giỏi nhất” nghĩa là thế nào? Nước cộng hoà Ba Lan
đưa một nghệ sĩ piano bậc thầy lên nắm chính phủ vì họ coi ông là người Ba Lan
tài giỏi nhất lúc đó. Nhưng phẩm chất của người đứng đầu nhà nước phải khác rất
xa với phẩm chất của một nhạc sĩ. Những người phản đối chế độ dân chủ, khi sử dụng
từ “tài giỏi nhất” chỉ muốn nói rằng một người hay một số người phù hợp nhất đối
với công việc của chính phủ, cho dù họ có ít, thậm chí chẳng có kiến thức gì về
nhạc hết. Nhưng điều đó lại dẫn ta đến vấn đề chính trị: Ai là người phù hợp nhất?
Disraeli hay Gladstone là người phù hợp nhất? Đảng bảo thủ cho là Disraeli hợp
hơn, còn đảng tự do thì lại bảo là Gladston hợp hơn. Nếu không phải đa số thì
ai sẽ giải quyết vấn đề này?.
Như thế là chúng
ta đã tiếp cận với vấn đề quyết định của tất cả các học thuyết phản dân chủ, dù
các học thuyết này có do hậu duệ của những nhà quí tộc hay những người bảo
hoàng xưa cũ, những người ủng hộ phong trào công đoàn, những người Bolshevik
hay xã hội chủ nghĩa đưa ra thì cũng thế mà thôi, mà cụ thể là học thuyết về bạo
lực. Những người chống lại nền dân chủ ủng hộ việc thiểu số cướp chính quyền bằng
vũ lực và cai trị đa số. Họ cho rằng vũ lực đủ sức cướp được chính quyền chính
là đạo lí [Súng đẻ ra chính quyền – ND]. Họ cho rằng người tài giỏi nhất là người
biết cai trị và chỉ huy, người thể hiện được khả năng áp đặt sự cai trị của
mình lên số đông, dù có thể trái với ước muốn của họ. Ở đây học thuyết của tổ
chức l’action Française đã trùng hợp với học thuyết của những người ủng hộ
phong trào công đoàn, học thuyết của Ludendorff và Hitler, học thuyết của Lenin
và Trotzky.
Người ta có thể
đưa ra nhiều luận điểm ủng hộ cũng như chống báng lại các học thuyết này, tất cả
phụ thuộc vào niềm tin mang tính triết lí hoặc tôn giáo của người nói, mà nói đến
đức tin thì đồng thuận là việc thiên nan vạn nan. Chúng ta sẽ không đưa ra và
cũng không thảo luận những lí lẽ ấy ở đây vì chúng sẽ chẳng thuyết phục được
ai. Lí lẽ quyết định duy nhất là luận cứ của những người ủng hộ chế độ dân chủ.
Nếu mỗi nhóm người
tin rằng họ có đủ sức áp đặt quyền lực cho những người còn lại đều được quyền
thử vận may thì chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận những cuộc nội chiến
kế tiếp nhau không bao giờ dứt. Nhưng tình hình như thế không phù hợp với trình
độ phân công lao động mà ta đã đạt được hiện nay. Xã hội hiện đại, đặt nền tảng
trên sự phân công lao động, chỉ có thể tồn tại được trong một nền hoà bình bền
vững. Nếu chúng ta phải chuẩn bị để đón nhận khả năng xảy ra những cuộc nội chiến
và xung đột nội bộ kéo dài thì chúng ta phải trở lại với giai đoạn phân công
lao động giản đơn, trong đó từng tỉnh, nếu không nói là từng làng, phải trở về
với chính sách tự cấp tự túc, nghĩa là có khả năng tự kiếm sống và đứng vững được
trong một thời gian mà không cần nhập khẩu bất cứ thứ gì từ bên ngoài. Đồng
nghĩa với sự thụt lùi ghê gớm về năng suất lao động và trái đất chỉ có thể nuôi
sống được một phần dân cư hiện nay mà thôi. Lí tưởng của phe bài dân chủ sẽ dẫn
tới trật tự kinh tế như thời Trung Cổ và thời Cổ Đại. Mỗi thành phố, mỗi làng mạc,
trên thực tế là mỗi người đều được vũ trang và sẵn sàng tự vệ, mỗi tỉnh đều là
những khu vực càng độc lập với thế giới trong việc tự cấp mọi thứ hàng hoá mà họ
cần thì càng tốt.
Người theo phái
dân chủ cũng cho rằng cầm quyền phải là người giỏi nhất. Nhưng họ tin rằng khả
năng cầm quyền của một người hay một nhóm người nên được thể hiện bằng cách
thuyết phục dân chúng rằng họ có đủ năng lực giữ vị trí đó, để đồng bào của họ
tự nguyện trao quyền giải quyết công việc xã hội cho họ chứ không phải là sử dụng
vũ lực buộc người khác chấp nhận đòi hỏi của họ. Người nào không giành được vị
trí lãnh đạo vì đuối lí hoặc không tạo được niềm tin thì không có lí do phàn
nàn về việc dân chúng đã chọn người khác chứ không chọn anh ta.
Dĩ nhiên là
không được và không cần phủ nhận rằng có những hoàn cảnh mà sức cám dỗ lôi kéo
người ta xa rời các nguyên tắc của chủ nghĩa tự do là rất lớn. Nếu những người
có đầu óc sáng suốt nhìn thấy rằng dân tộc của họ hay tất cả các dân tộc trên
thế giới đang bước trên con đường dẫn tới tàn phá và nếu họ nhận ra rằng thuyết
phục đồng bào chú ý đến lời khuyên của họ là việc lảm bất khả thi thì họ có thể
ngả sang tư tưởng cho rằng sử dụng bất kì biện pháp khả thi nào khác nhằm cứu mọi
người khỏi thảm hoạ đều là những việc làm đúng đắn và hợp lí cả. Lúc đó tư tưởng
về nền chuyên chế của giới tinh hoa, của chính phủ thiểu số nắm quyền bằng vũ lực
và cai trị nhằm bảo vệ quyền lợi cho tất cả mọi người có thể xuất hiện và sẽ
tìm được những người ủng hộ. Nhưng bạo lực không phải là phương tiện để giải
quyết các khó khăn như thế. Chế độ chuyên chế của thiểu số không thể đứng vững
được nếu nó không thuyết phục được đa số tin rằng đấy là việc làm cần thiết hoặc
ít nhất là tin rằng việc nắm quyền của họ là có lợi. Nhưng lúc đó thiểu số sẽ
có thể giữ chính quyền mà không cần vũ lực nữa.
Lịch sử cung cấp
cho ta nhiều thí dụ ấn tượng chứng tỏ rằng, về lâu dài, ngay cả những chính
sách đàn áp dã man nhất cũng không đủ sức làm cho chính phủ như thế giữ được
quyền lực. Chỉ cần đưa ra một thí dụ gần đây nhất và được nhiều người biết nhất:
những người Bolshevik cướp được chính quyền ở Nga chỉ là một nhóm thiểu số rất
nhỏ và cương lĩnh của họ cũng chẳng được mấy người ủng hộ. Giai cấp nông dân, tức
là thành phần chủ yếu của dân Nga, không chấp nhận chính sách hợp tác hoá nông
nghiệp của những người Bolshevik. Dân chúng chỉ muốn chia ruộng cho “bần, cố
nông”, đấy là theo cách gọi của những người Bolshevik. Chính sách nông nghiệp
đó, chứ không phải chính sách của các lãnh tụ marxist, được đem ra áp dụng. Để
có thể tiếp tục nắm quyền, Lenin và Trotzky không những đã chấp nhận chính sách
cải cách nông nghiệp mà còn biến nó thành một phần của cương lĩnh của chính
mình và dùng nó làm lá chắn nhằm chống lại những cuộc tấn công, cả ở trong nước
lẫn từ nước ngoài. Những người Bolshevik đã giành được niềm tin của đa số nhân
dân Nga bằng cách như thế đấy. Từ khi áp dụng chính sách phân chia ruộng đất,
chính quyền Bolshevik nhận được đồng thuận và ủng hộ chứ không còn đi ngược lại
ý chí của đa số dân chúng nữa. Họ chỉ còn hai sự lựa chọn: từ bỏ cương lĩnh hay
từ bỏ chính quyền. Họ đã chọn cái thứ nhất và tiếp tục cầm quyền. Không thể có
khả năng thứ ba, tức là thực hiện cương lĩnh bằng vũ lực, trái với nguyện vọng
của nhân dân. Tương tự như tất cả những nhóm thiểu số có quyết tâm và được tổ
chức tốt khác, những người Bolshevik có thể cướp được chính quyền bằng vũ lực
và giữ được chính quyền trong một thời gian ngắn. Nhưng về lâu dài khả năng nắm
quyền của họ cũng chẳng hơn gì bất kì nhóm thiểu số nào khác. Mọi cố gắng của Bạch
Vệ nhằm trục xuất những người Bolshevik đều thất bại vì không được đa số dân
chúng ủng hộ. Nhưng ngay cả nếu thành công thì họ cũng phải tôn trọng ước muốn
của đa số dân chúng. Sau khi việc chia ruộng đã được thực hiện thì Bạch Vệ cũng
không thể nào thay đổi được nữa, trả lại ruộng bị tịch thu cho địa chủ là việc
làm bất khả thi.
Chỉ những nhóm
tìm được sự đồng thuận của những người bị trị thì mới có thể thiết lập được chế
độ có tuổi thọ lâu dài mà thôi. Kẻ, muốn thấy thế giới được cai trị theo những
tư tưởng của hắn, sẽ buộc phải tìm cách chi phối tư tưởng của con người. Về dài
hạn, bắt dân chúng tuân phục chế độ mà họ không chấp nhận là việc làm bất khả
thi. Kẻ cố tình làm điều đó bằng vũ lực cuối cùng nhất định sẽ bị thất bại và
những cuộc đấu tranh do hắn kích động sẽ gây ra nhiều tai hoạ hơn là một chính
phủ tồi tệ nhất nhưng được nhân dân ủng hộ có thể làm. Làm trái ý người ta thì
làm sao người ta hạnh phúc cho được?
(Trích
từ tác phẩm: Chủ nghĩa tự do truyền thống)
Nguồn:
http://phamnguyentruong.blogspot.com/