Phạm
Gia Minh dịch
Francis
Fukuyama là thành viên cao cấp Olivier Nomellini, thuộc Viện nghiên cứu các vấn
đề quốc tế Freeman Spogli, Đại học Stanford, đồng thời là tác giả các cuốn sách
nổi tiếng “Sự cáo chung của Lịch sử”; “Con người cuối cùng và cội nguồn của các
trật tự chính trị”. Trương Duy Vi (张维为, Zhang Weiwei)
là giáo sư tại Đại học Ngoại giao và Quan hệ Quốc tế Genève (Thụy Sĩ), thành
viên cao cấp tại Viện Xuân Thu (Chungqiu) và giáo sư thỉnh giảng của Đại học Phục
Đán, Trung Quốc. Ông cũng là tác giả của cuốn sách “Làn sóng Trung Quốc: sự trỗi
dậy của một nhà nước văn hiến ”. (Chú thích của THD: Trương Duy Vi từng là người
thông dịch cho Đặng Tiểu Bình khi Đặng sang Mỹ)
Francis Fukuyama: Trong lịch sử thế giới, sự phát triển của nhà nước Trung Quốc có một tầm quan trọng đặc biệt. Ở Phương Tây, người ta quen mô tả sự phát triển của các thể chế theo những chuẩn mực dựa trên thực tiễn Châu Âu, trong khi đó lại quên một sự thật: Trung Quốc là nơi đầu tiên mà nhà nước đã được hình thành, tức là khoảng 1700 – 1800 năm sớm hơn Châu Âu.
Francis Fukuyama: Trong lịch sử thế giới, sự phát triển của nhà nước Trung Quốc có một tầm quan trọng đặc biệt. Ở Phương Tây, người ta quen mô tả sự phát triển của các thể chế theo những chuẩn mực dựa trên thực tiễn Châu Âu, trong khi đó lại quên một sự thật: Trung Quốc là nơi đầu tiên mà nhà nước đã được hình thành, tức là khoảng 1700 – 1800 năm sớm hơn Châu Âu.
Cho
tới nay có 3 loại hình thể chế chính trị trên thế giới. Loại thứ nhất là nhà nước
– một tổ chức được xây dựng theo cấu trúc thứ bậc có chức năng tập trung, thâu
tóm và sử dụng quyền lực nhằm thực thi luật lệ trong một số lĩnh vực cụ thể.
Xưa nay, nói đến nhà nước tức là nói đến năng lực buộc người dân phải thực thi
luật lệ. Thế còn nhà nước hiện đại thì sao? Ở đây tôi dùng định nghĩa của Max
Weber cho rằng nhà nước hiện đại thì không dựa trên quan hệ bạn bè và gia đình.
Việc tuyển dụng vào làm việc không được căn cứ vào mối quan hệ riêng với người
nắm quyền lực. Thay vào đó, họ cần phải được đối xử khách quan với tư cách là
những công dân có những khoảng cách nhất định đối với người cầm quyền. Điều này
là đi ngược lại với các nhà nước thời xưa được điều hành bởi các mối quan hệ
gia đình hay dòng tộc của kẻ cầm quyền.
Loại
hình nhà nước thứ hai là thể chế pháp trị. Đó không phải chỉ đơn thuần là có luật
pháp bởi lẽ mọi quốc gia đều có các bộ luật của mình, tuy nhiên ở đây, luật phải
phản ánh được sự đồng thuận về mặt đạo đức trong cộng đồng và phải là mục tiêu
cao hơn ý chí của bất kỳ cá nhân hay tập thể nào đang điều hành nhà nước. Nói
cách khác, nếu như hoàng đế, tổng thống, vua hay thủ tướng mà soạn ra luật theo
ý riêng của mình thì đó không phải là nhà nước pháp quyền. Thể chế pháp quyền
đòi hỏi chính quyền ở cấp cao nhất cũng phải tuân thủ luật pháp.
Thể
chế chính trị cuối được đặc trưng bởi nghĩa vụ giải trình và chịu trách nhiệm
chính trị, nơi mà chính phủ phải luôn có trách nhiệm trước nhân dân. Điều này
hoàn toàn đối lập với tình trạng điều hành đất nước nhưng chỉ nhằm phục vụ các
mục đích riêng của giới cầm quyền. Có rất nhiều quốc gia trên thế giới nơi mà
những kẻ cầm quyền coi đất nước như phương tiện để làm giàu cho bản thân và gia
tộc. Hiển nhiên đó không phải là những quốc gia có sự giải trình minh bạch. Ở
Hoa Kỳ và các nước Phương Tây chúng tôi liên kết tính giải trình và chịu trách
nhiệm với các giá trị dân chủ. Tính giải trình và chịu trách nhiệm chính trị
luôn có ý nghĩa rộng hơn bầu cử dân chủ.
Hình
thức giải trình và chịu trách nhiệm sơ khai đã hình thành ở Anh vào thế kỷ 17
khi mà Quốc vương phải giải trình trước quốc hội đại diện cho vẻn vẹn có 1% dân
số Anh. Theo cách hiểu ngày nay thì không thể coi đó một hình thức dân chủ. Thế
nhưng tôi tin rằng ở Trung Quốc mọi người đều biết phải có một sự giải trình và
chịu trách nhiệm mang tính đạo đức, có nghĩa là chính quyền hoàn toàn không phải
giải trình và chịu trách nhiệm thông qua bầu cử nhưng phải thấy được trách nhiệm
trước công chúng trên nền tảng của sự giáo dục và tu thân, rèn luyện theo tinh
thần của các bậc hoàng đế và vua chúa. Điều này, theo tôi nghĩ mới chính là ý
nghĩa bao trùm của sự giải trình và chịu trách nhiệm chính trị ở Trung Quốc -
đó là giải trình có nội dung và sắc thái đạo đức.
Nhà
nước thì luôn có xu hướng tập trung quyền lực, còn thể chế pháp quyền và giải
trình và chịu trách nhiệm chính trị thì lại đặt ra những hạn chế theo phương thức,
đó là, cho dù chính quyền có mạnh đến đâu chăng nữa thì nó vẫn phải được kiềm tỏa
bởi pháp luật và chịu trách nhiệm giải trình trước nhân dân.
Tôi
đã phát biểu rằng nhà nước đầu tiên trên thế giới được thành lập ở Trung Quốc với
một động cơ cũng tương tự như ở Châu Âu – đó là trước áp lực của cạnh tranh
quân sự. Cả một giai đoạn dài Xuân – Thu và Chiến quốc trong lịch sử cổ đại
Trung Hoa đã có rất nhiều thế lực và thực thể chính trị Trung Quốc đấu nhau quyết
liệt suốt hơn 700 năm. Và chính áp lực cạnh tranh về quân sự đã buộc phải hình
thành nên các thể chế chính trị hiện nay. Cần phải đánh thuế và tuyển dụng nhân
viên thu thuế cũng như cần khen thưởng công trạng.Nếu chỉ tuyển dụng trong số
người thân và họ hàng thì chưa chắc đã có được những tướng lĩnh quân đội tài giỏi
nhất và như vậy, khó có thể thắng trận.
Ngay
từ thời nhà Tần - triều đại đầu tiên đã thống nhất Trung Quốc, thì Trung Quốc
đã phát triển một nhà nước có nhiều nét tương đồng với nhà nước hiện đại tới mức
đáng ngạc nhiên
Các
kỳ thi tuyển người làm quan được định kỳ tổ chức khi cần thiết bên cạnh một hệ
thống quan liêu được sắp xếp hợp lý theo tuyến và quân đội tuy được bố trí trên
một lãnh thổ rộng lớn nhưng được tổ chức chặt chẽ bởi những quy định chung. Sự
ra đời của nhà nước hiện đại nhưng lại diễn ra cách đây tới 2300 năm, tức là
trước Công nguyên 231 năm rõ ràng là một thành tựu lịch sử vĩ đại.
Điều
mà Trung Quốc đã không phát triển được đó chính là thể chế chính trị pháp quyền
và thể chế giải trình và chịu trách nhiệm chính trị công khai. Nguyên nhân vì
sao Trung Quốc không có thể chế pháp quyền lại nằm ở một đặc điểm lịch sử quan
trọng: ở Trung Quốc không có một tôn giáo nào mang tính áp đảo. Cá nhân tôi vẫn
cho rằng ở đa số các quốc gia, thể chế pháp quyền được hình thành bên ngoài tôn
giáo bởi lẽ tôn giáo thường đóng vai trò như ngọn nguồn của những quy định đạo
đức và được trông nom bởi một trật tự thứ bậc có tính pháp lý riêng biệt – đó
là tòa án tôn giáo với các thẩm phán, hội đồng xét xử và linh mục. Điều này là
có thực ở Do thái Israel cổ đại, Phương Tây Thiên Chúa giáo, Ấn Độ Hồi giáo và
Hindu.Trong các xã hội đó mặc nhiên đã hình thành những ràng buộc pháp lý mang
dấu ấn tôn giáo đối với các đại diện chính quyền.Tuy nhiên Trung Quốc đã không
có được sự hỗ trợ tôn giáo độc lập như vậy và nó cũng vắng mặt trong truyền thống
Trung Quốc. Bởi lẽ đó sự giải trình và chịu trách nhiệm một cách dân chủ dân chủ
đã không xảy ra nơi đây, dù chỉ là hình thức.
Phương
Tây lại phát triển theo cách hoàn toàn khác. Dưới thời phong kiến ở Châu Âu đã
bắt đầu có hình thái pháp quyền. Nhà thờ Thiên chúa giáo đã phát minh ra Bộ Luật
vào thế kỷ 11, tức là trước cả khi ra đời nhà nước Châu Âu kiểu cận đại. Các vị
vua, chúa ở Âu châu cũng giống như vua chúa ở Trung Quốc đã khởi đầu một quá
trình hình thành nên những nhà nước tập trung, quan liêu hùng mạnh vào thế kỷ
16 và 17. Tuy nhiên họ đã làm những điều đi ngược với nền tảng được tạo nên bởi
các ràng buộc pháp luật (mang dấu ấn tôn giáo – ND) từng hạn chế khả năng tập
trung quyền lực của họ.
Cội
nguồn của dân chủ Phương Tây là sản phẩm của những ngẫu nhiên lịch sử. Tất cả
các quốc gia Âu châu phong kiến thời trung cổ đều có hình thức định chế có tên
gọi là nghị viện, quốc hội hay tòa án tối cao. Đó là những cơ quan mà Vua chúa
phải cần đến khi họ muốn tăng thuế. Ở Anh Quốc, nghị viện trên thực tế đã tỏ ra
hữu hiệu, mạnh mẽ và đã tuyên chiến với Vua. Vua James II đã bị lật đổ năm 1688
và sau đó nghị viện đã chọn ra một vua khác để thay thế. Bởi vậy, ý tưởng về một
sự giải trình và chịu trách nhiệm trước một nghị viện được bầu ra thực chất đã
có từ thời cuộc cách mạng vẻ vang năm 1688. Xét theo nhiều góc độ, sự ra đời của
dân chủ ở Âu châu là kết quả của những diễn biến tại Anh. Ở một mức độ nhất định,
điều này rất đáng được ghi nhận bởi lẽ thể chế pháp quyền và sự giải trình đã đặt
nền móng vững chắc cho chế độ bảo vệ tác quyền ở Anh, sự phát triển kinh tế mạnh
mẽ và sự trỗi đậy của chủ nghĩa tư bản và cách mạng công nghiệp.
Ở
Phương Tây ngày nay chúng ta có thể nhận thức được một số cơ sở của thể chế quản
trị xã hội. Hiển nhiên có rất nhiều sự khác biệt giữa Phương Tây và Trung Quốc.
Trung Quốc ngày nay là do Đảng Cộng sản lãnh đạo dựa trên học thuyết Marxism mà
không phải là tư tưởng Khổng giáo. Nhưng ở nhiều khía cạnh khác, cơ cấu quản trị
xã hội ở Trung Quốc ngày nay lại rất giống với những gì đã từng tồn tại dưới
triều đại Tần Thủy Hoàng. Đó là một chính phủ quan liêu tập trung có chất lượng
cao được xây dựng trên sự tuyển chọn khách quan và các luật lệ mang tính hình
thức. Bối cảnh lịch sử là như vậy.
Bây
giờ cho phép tôi được trình bày về mô hình Trung Quốc. Vậy mô hình này đã được
hình thành như thế nào? Điểm mạnh và yếu của nó ra sao? Và hệ thống Trung Quốc
thuộc vào loại hệ thống kiểu gì?
Đặc
điểm đầu tiên đó là một chính phủ tập trung, quan liêu và toàn trị. Di sản đó
được truyền lại từ thời xa xưa trong lịch sử Trung Quốc khi mà chính quyền đã đạt
được mức độ thể chế hóa cao trong nội bộ cũng như đối với bộ máy quan liêu rất
phức tạp có chức năng cai quản cả một xã hội rộng lớn. Ngày nay trong chính phủ
Trung Quốc tính giải trình và chịu trách nhiệm chủ yếu được thực hiện theo chiều
từ cấp dưới lên cấp trên trong hệ thống do Đảng Cộng sản lãnh đạo, thay vì
Hoàng đế hay vua như trước kia. Đó là cách thể hiện tính giải trình và chịu
trách nhiệm của hệ thống này.
Nếu
anh là một quan chức và chính phủ muốn trừng phạt anh thì họ có thể bắt anh phải
giải trình và chịu trách nhiệm. Tuy nhiên lại không có sự giải trình theo chiều
từ trên xuống dưới để cho thấy cấp trên sẽ chịu trách nhiệm ra sao đối với những
người bị lãnh đạo ở cấp dưới. Tình trạng này đối lập với tính giải trình và chịu
trách nhiệm thực hiện theo quy trình thông qua bầu cử dân chủ. Đó là tính giải
trình và chịu trách nhiệm dân chủ hiện nay.
Tính
giải trình và chịu trách nhiệm của Trung Quốc mang nội dung đạo đức nhiều hơn
là thủ tục. Tính chịu trách nhiệm về đạo đức có nghĩa là người lãnh đạo phải biết
cảm nhận về trách nhiệm đạo đức của mình trước người dân. Nếu các bạn quan sát
trên thế giới các chế độ toàn trị hiện đại khá thành công thì sẽ thấy chúng đều
tập trung ở Đông Á, chẳng hạn như Hàn Quốc, Đài Loan dưới thời Quốc Dân Đảng,
Singapore dưới thời Lý Quang Diệu, Nhật bản trong giai đoạn đầu của sự phát triển
tư bản, khi chưa có dân chủ, và tất nhiên cả nước Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc
nữa.
Nói
cách khác, kiểu giải trình và chịu trách nhiệm này hoặc ít hoặc nhiều là một nội
hàm của văn hóa Trung Quốc, bởi lẽ theo Khổng giáo thì chịu trách nhiệm về đạo
đức là một truyền thống. Cũng có nhiều chính quyền toàn trị nơi mà kẻ cầm quyền
cho rằng làm chính trị có nghĩa là lấy của cải từ người khác về cho gia đình
mình hoặc bạn bè. Thế nhưng Trung Quốc không có truyền thống đó.
Yếu
tố thứ hai trong mô hình Trung Quốc đó là kinh tế. Ở đây tôi không cho rằng
Trung Quốc khác các quốc gia tăng trưởng nhanh ở Đông Á nhiều. Cũng như họ, mô
hình Trung Quốc dựa trên định hướng xuất khẩu và vai trò tích cực của các chính
sách của nhà nước nhằm hỗ trợ quá trình công nghiệp hóa.Tuy vậy, cũng có một số
khác biệt trong chính sách của Hàn Quốc và Nhật Bản. Đối với trường hợp Trung
Quốc thì chính sách công nghiệp không đặt ra các mục tiêu một cách rõ ràng lắm,
ví dụ như chỉ tiêu cho các ngành bán dẫn, thép hay đóng tàu. Nói chung, chính
phủ Trung Quốc chú trọng nhiều hơn tới các phương tiện hạ tầng cơ sở, tài
chính, đồng thời áp dụng một chế độ tỷ giá giúp cho xuất khẩu của Trung Quốc cạnh
tranh, hơn là lựa chọn những người chiến thắng trong thi đua kinh tế. Tuy
nhiên, Trung Quốc không nghiêng về xu hướng dựa hoàn toàn vào kinh tế thị trường
trong quá trình phát triển của mình.(tức là vẫn dựa chủ yếu vào khu vực doanh
nghiệp nhà nước – ND)
Yếu
tố tiếp theo trong mô hình Trung Quốc đó là một hệ thống an sinh xã hội khá
khiêm tốn nếu như so sánh với các nước phát triển, cụ thể là Tây Âu và
Scandinavia (là các nước theo xu hướng Xã hội Dân chủ kiểu Bắc Âu có một số điểm
gần với CNXH – ND). Trung Quốc cố gắng đạt mức đảm bảo việc làm cao với khởi điểm
ban đầu khá thấp. Vẫn còn nhiều việc phải làm để giúp những người nghèo và giảm
bớt sự cách biệt về của cải cho dù về danh nghĩa Trung Quốc vẫn là một xã hội
Marxist. Một trong những kết quả phát triển của Trung Quốc đó là hệ số Gini mà
các nhà kinh tế dùng để đo độ bất bình đẳng đang có xu hướng tăng nhanh trong mấy
thế hệ gần đây. Rõ ràng là chính phủ Trung Quốc thừa nhận đó là một vấn đề. Sự
chênh lệch về mức sống giữa thành thị, chẳng hạn như Thương Hải và các vùng nội
địa quả là rất lớn. Các nước Bắc Âu, ví dụ như Đan mạch, Nauy là những quốc gia
có chế độ an sinh phát triển đã hỗ trợ các gia đình có thu nhập thấp trong khi
đó Trung Quốc làm được rất ít trong lĩnh vực này.
Bây
giờ hãy thử so sánh hai thể chế vừa nêu để thấy những ưu và nhược điểm của
chúng. Một bên là mô hình Trung Quốc, còn bên kia là mô hình dân chủ tự do được
hiện thân bởi các quốc gia dân chủ như Anh, Mỹ, Pháp, Italy và một số các nước
đang phát triển, ví dụ như Ấn Độ.
Mô
hình Trung Quốc có những ưu điểm cơ bản, một trong số đó là quá trình ra quyết
định. Đứng về góc độ này thì sự khác biệt giữa Trung Quốc và Ấn Độ là quá rõ
ràng. Trung Quốc rất mạnh trong lĩnh vực xây dựng cơ sở hạ tầng: sân bay lớn,
đường sắt cao tốc, cầu và đê đập nhờ vào cơ cấu chính quyền tập trung nên có thể
thực hiện nhanh hơn các dự án đó. Ấn Độ là một đất nước vùng nhiệt đới sẵn mưa
nhưng hạ tầng cơ sở của thủy điện lại kém xa Trung Quốc. Tại sao vậy? Câu trả lời
là: bởi vì Ấn Độ là đất nước có chính phủ dân chủ đặt nền móng trên pháp luật.
Khi
mà Trung Quốc xây đập Tam Hiệp thì đã rất nhiều ý kiến phê phán và chống đối,
tuy nhiên chính phủ vẫn cứ làm theo ý định riêng của mình. Trái lại, mấy năm
trước, công ty Tata Auto dự tính xây một nhà máy sản xuất ôtô ở Tây Bangalore
và đã gây nên những cuộc biểu tình phản đối, bãi công và thậm chí các công đoàn
và tổ chức nông dân còn đâm đơn kiện. Cuối cùng thì ý tưởng đó đã phải hủy bỏ
trước sự phản kháng chính trị mạnh mẽ.
Quả
thực trong một số quyết định kinh tế, hệ thống độc đoán kiểu Trung Quốc đã tỏ
rõ ưu điểm của mình. Trong trường hợp của Mỹ, chúng tôi có một chính phủ hoạt động
theo luật pháp và chịu trách nhiệm giải trình trước các cử tri. Tuy không đến nỗi
tồi tệ như Ấn Độ trong quá trình ra quyết định nhưng chúng tôi cũng có những vấn
đề trong hệ thống chính trị của mình, ví dụ như thâm hụt ngân sách dài hạn. Bất
cứ chuyên gia nào cũng đều biết rằng tình trạng thâm hụt ngân sách làm cho nền
kinh tế thiếu bền vững và sẽ còn tồi tệ hơn dưới tác động của cuộc khủng hoảng
tài chính hiện nay. Thế nhưng hệ thống chính trị hiện nay của chúng tôi đang bị
tê liệt trong việc ra quyết định bởi vì còn vướng vào chuyện đối đầu giữa hai đảng
Cộng hòa và Dân chủ.
Các
nhóm lợi ích của chúng tôi rất mạnh và có khả năng phong tỏa một số quyết định.
Ngay cả khi các quyết định đó là hợp lý xét về dài hạn nhưng cuối cùng lại
không được chấp thuận, đơn giản chỉ vì gặp phải sự chống đối của một số nhóm lợi
ích khác. Đó là một vấn đề đau đầu mà nước Mỹ đang gặp phải. Nếu chúng ta có khả
năng thay đổi tình trạng bế tắc này trong một vài năm tới thì mới có thể khẳng
định rằng hệ thống dân chủ của Mỹ sẽ thành công trong tương lai dài hạn.
Trung
Quốc có rất nhiều ưu điểm khác không bắt nguồn từ lịch sử và văn hóa. So với thế
hệ trước, người Trung Quốc hiện nay tương đối ít bị hệ tư tưởng chi phối và
chính phủ cũng đã thử nghiệm nhiều đổi mới. Những đổi mới này nếu hiệu quả sẽ
được đưa vào áp dụng, còn nếu không, sẽ bị loại bỏ. Trong khi đó chính phủ Mỹ lại
cứng nhắc trong việc ra các quyết định kinh tế. Mặc dù Hoa Kỳ được coi là rất
thực dụng và có ý chí thử nghiệm những cái mới, nhưng tôi lại không chia sẻ
cách nhìn nhận đó.
Vậy
là hệ thống Trung Quốc có nhiều ưu điểm. Tuy nhiên giờ đây cần đặt ra câu hỏi về
sự bền vững của nó. Sau cuộc khủng hoảng tài chính, Trung Quốc đã hành động có
hiệu quả còn Hoa Kỳ thì còn đang trầy trật vật lộn với thâm hụt ngân sách. Thế
nhưng hệ thống nào sẽ bền vững trong hai đến ba thập niên sắp tới? Sự ưu tiên của
tôi vẫn sẽ dành cho hệ thống Hoa Kỳ hơn là hệ thống Trung Quốc.
Có
một số vấn đề thu hút sự quan tâm của chúng ta đến hệ thống chính trị Trung Quốc.
Đầu tiên, đó là sự thiếu tính giải trình và chịu trách nhiệm của cấp trên đối với
cấp dưới. Nếu các bạn nhìn vào lịch sử các triều đại Trung Quốc thì điều thường
thấy đó là hệ thống tập trung quan liêu đó luôn thiếu thông tin và kiến thức về
xã hội bên ngoài dẫn đến kết cục là một sự quản trị kém hiệu quả. Đặc tính quan
liêu luôn mang lại tình trạng tham nhũng và điều hành yếu kém. Trong chừng mực
nào đấy,vấn đề này vẫn còn ở Trung Quốc hiện nay.
Tất
nhiên là có nhiều cơ hội để thu thập thông tin, chẳng hạn như chúng ta vẫn dùng
Internet và nhiều hình thức công nghệ truyền thông hiện đại để làm việc này.
Tuy nhiên vấn đề lại chính ở chỗ liệu chính quyền có khả năng đáp ứng nguyện vọng
và tình cảm của quần chúng cũng như tôn trọng ý kiến của họ về cách quản trị xã
hội hay không. Do vậy, tính giải trình và chịu trách nhiệm đối với quần chúng cần
phải được thể chế hóa thông qua bầu cử để làm sao các nhà lãnh đạo luôn có cảm
giác biết sợ. Nếu họ không làm việc đúng đắn thì họ sẽ không được bầu nữa.
Vấn
đề thứ hai tuy không còn tồn tại trong hệ thống Trung Quốc nhưng vẫn thu hút sự
quan tâm, đó là câu truyện muôn thưở về “ngụy vương” (hay ông vua tồi tệ, kém cỏi
– ND) trong lịch sử Trung Quốc. Không có gì phải nghi ngờ khi bộ máy chính quyền
có các quan chức được đào tạo tử tế, đủ năng lực hoặc những chuyên gia kỹ thuật
đáp ứng nhu cầu xã hội thì sẽ hiệu quả hơn một chính quyền dân chủ trong ngắn hạn.
Có được một vị “vua anh minh” chưa thể đảm bảo rằng sẽ không còn “ngụy vương”
xuất hiện sau này. Chưa có hệ thống giải trình và chịu trách nhiệm để thay thế
“ngụy vương” một khi con người này xuất hiện, và làm sao có thể tìm được một vị
“vua anh minh”? Và có cách nào để đảm bảo rằng vị vua anh minh sẽ giúp tái hiện
những vị vua anh minh nối tiếp hết thế hệ này sang thế hệ khác? Không có lời giải
sẵn cho những câu hỏi này.
Còn
một vấn đề khác nữa trong mô hình kinh tế. Mô hình hướng vào xuất khẩu là phù hợp
với Trung Quốc khi nền kinh tế quốc gia còn nhỏ nhưng nó sẽ phải thay đổi để trở
nên một hệ thống phù hợp và hiệu quả để đuổi kịp các nước đã công nghiệp hóa.
Hiện nay Trung Quốc đã là nền kinh tế đứng thứ hai thế giới thì mô hình hướng
vào xuất khẩu đơn giản là không thể tiếp tục được nữa.
Chúng
ta nhận thức rõ rằng mô hình kinh tế dựa trên nợ tiêu dùng ở Mỹ và Châu Âu cũng
không bền vững và điều này đã được cuộc khủng hoảng tài chính hiện nay chứng
minh là đúng. Và còn nhiều vấn đề khác đang ngổn ngang, ví dụ như hệ thống
Trung Quốc bị lệ thuộc nặng nề vào “sự kiềm chế tài chính” – hay nói cách khác
là mức tiết kiệm chi tiêu cao sẽ dẫn đến suy giảm hiệu quả của thị trường. Bởi
vậy tôi cho rằng cần phải xem xét lại mô hình kinh tế này trong dài hạn.
Điểm
cuối cùng mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây, đó là vấn đề đạo đức. Tôi cho rằng chính
phủ cần phải làm nhiều hơn là đưa ra những chính sách kinh tế đúng đắn. Ngay cả
khi chính phủ có thể đảm bảo một sự tăng trưởng kinh tế trong dài hạn thì đó
hoàn toàn chưa thể coi là mục tiêu tối thượng. Chính phủ còn có những yêu cầu về
mặt đạo đức cần đáp ứng. Ngay cả khi một hệ thống có khả năng đáp ứng đời sống
vật chất dư giả cho các công dân nhưng nếu họ không thể tham gia vào quá trình
phân phối của cải xã hội hoặc không được tôn trọng nhân phẩm đầy đủ thì sẽ có
nhiều vấn đề phát sinh. Mùa xuân năm nay tại các nước vùng Trung đông, chúng ta
đã chứng kiến một chuỗi các cuộc nổi dậy chống lại các chính phủ độc tài. Suy rộng
ra, điều này cho thấy rằng quần chúng đòi hỏi được tôn trọng phẩm giá. Cuối
cùng thì tôi vẫn không nghĩ rằng sự thành công chỉ phụ thuộc vào một mô hình
này hay mô hình khác, và có lẽ tôi là người đầu tiên thú nhận rằng ngay cả hệ
thống dân chủ của Mỹ thực sự cũng có nhiều vấn đề cần giải quyết.
Trương
Duy Vi: Trong phần trình bày của mình, TS
Fukuyama đã nêu lên bốn vấn đề có liên quan tới mô hình Trung Quốc, cụ thể là
tính giải trình và chịu trách nhiệm, pháp quyền, “ngụy vương” và tính bền vững.
Tôi muốn được đáp lại quan điểm của TS Fukuyama.
Những
gì mà Trung Quốc đã và đang làm quả thực rất đáng quan tâm. Có lẽ Trung Quốc
ngày nay là một phòng thí nghiệm lớn của thế giới về cải cách chính trị, kinh tế,
xã hội, và luật pháp. Điều mà TS Fukuyama nói đã làm tôi liên tưởng tới cuộc
đàm luận với tổng biên tập tờ báo Đức Die Zeit tháng 2 vừa rồi. Chủ đề lúc đó
cũng là mô hình Trung Quốc. Sau chuyến thăm Thương Hải gần đây, ông tổng biên tập
tờ báo đã có cảm nhận rằng có rất nhiều điểm tương đồng giữa Thượng Hải và New
York. Trong mắt ông ta Trung Quốc có vẻ như đang bắt chước mô hình Mỹ. Thậm chí
ông ta đã đặt câu hỏi: “phải chăng không có mô hình Trung Quốc mà chỉ có mô
hình Mỹ?” Tôi khuyên ông ta nên quan sát Thương Hải kỹ hơn và hiểu thành phố
sâu sắc hơn. Một người quan sát cẩn thận sẽ thấy rằng Thương Hải đã vượt New
York trên nhiều phương diện.
Thượng
Hải không chỉ có hạ tầng “cứng” tốt hơn New York, chẳng hạn như tàu điện cao tốc,
đường ngầm, sân bay, cảng và nhiều phương tiện phục vụ thương mại mà còn cả hạ
tầng “mềm” nữa. Tuổi thọ trung bình ở Thương Hải cao hơn ở New York từ 3 đến 4
năm, tỷ lệ tử vong trong trẻ sơ sinh ở Thương Hải thấp hơn ở New York. Thương Hải
là nơi an toàn hơn nhiều để các cô gái có thể đi dạo trên phố vào nửa đêm.
Thông điệp mà tôi gửi tới cho học giả Đức là chúng tôi đã học nhiều điều ở
Phương Tây và sẽ vẫn tiếp tục học trong tương lai, nhưng có một sự thật là
chúng tôi đã nhìn xa hơn cả mô hình cả của Mỹ và phương Tây. Trong một chừng mực
nào đó, chúng tôi đang tìm tòi các hệ thống chính trị, kinh tế, xã hội, và luật
pháp cho thế hệ kế tiếp. Trong quá trình đó, những vùng đã phát triển cao hơn của
Trung Quốc như Thương Hải sẽ đóng vai trò tiên phong dẫn đầu. Còn bây giờ tôi
muốn chia sẻ ý kiến của tôi trước những mối nghi ngại của GS Fukuyama về mô
hình Trung Quốc.
Thứ
nhất, nói về tính giải trình và chịu trách nhiệm như GS Fukuyama đã tranh luận
thì đây chính là hình thức dân chủ nghị viện đa đảng ở Phương Tây. Từng sinh sống
ở Phương Tây hơn 20 năm, tôi cảm thấy rõ hơn bao giờ hết rằng tính giải trình
và chịu trách nhiệm chính trị hầu như không hiệu quả. Nói một cách thẳng thắn,
theo quan điểm của cá nhân tôi thì hệ thống chính trị Mỹ có cội rễ từ thời kỳ
tiền công nghiệp hóa cho nên nhu cầu cải cách chính trị ở Mỹ cũng cấp thiết như
ở Trung Quốc, nếu như không nói là nhiều hơn. Sự phân quyền trong lĩnh vực
chính trị nói riêng đã tỏ ra kém hiệu quả để giải quyết các vấn đề của xã hội Mỹ
ngày nay. Thực tế là hệ thống đó đã bất lực không thể ngăn cản cuộc khủng hoảng
tài chính gần đây. Tôi cho rằng xã hội hiện đại có lẽ cần những hình thức kiểm
tra và đối trọng. Cần những đối trọng giữa các lĩnh vực chính trị, xã hội và vốn
tư bản chứ không chỉ riêng một lĩnh vực chính trị. Sự phân quyền ở Mỹ có những
nhược điểm của nó. Như GS Fukuyama đã phát biểu, có những nhóm lợi ích bất di bất
dịch như các tổ hợp công nghiệp-quốc phòng sẽ không bao giờ từ bỏ quyền lợi của
mình, và như vậy sẽ ngăn chặn các sáng kiến cải cách mà Mỹ đang cần.
Tôi
cho rằng tính giải trình và chịu trách nhiệm mà Trung Quốc đang thực hiện bao
trùm nhiều lĩnh vực rộng lớn hơn ở Mỹ. Cuộc thử nghiệm ở Trung Quốc bao gồm cả
một loạt các lĩnh vực như kinh tế, chính trị và pháp luật. Chẳng hạn, chính quyền
các cấp của chúng tôi đều có ban hỗ trợ phát triển kinh tế và tạo việc làm. Cán
bộ của ban sẽ không được thăng chức nếu nhiệm vụ không hoàn thành. Tôi đã đọc
bài báo của Paul Krugman, nhà kinh tế đã từng đoạt giải Nobel, trong đó ông viết
rằng tăng trưởng kinh tế và việc làm hầu như ở mức “chết” – con số 0 trong 10
năm qua ở Mỹ. Tuy nhiên không một huyện, tỉnh, thành phố nào của Trung Quốc
trong suốt hai thập niên qua lại phải ghi nhận một kỷ lục nghèo nàn như vậy.
Trái lại, thành tựu kinh tế trên toàn Trung Quốc rất ấn tượng. Điều này củng cố
thêm cho thực tiễn của Trung Quốc về tính giải trình và chịu trách nhiệm trong
kinh tế. Tất nhiên chúng tôi cũng có những vấn đề riêng của mình.
Cũng
tương tự đối với tính giải trình và chịu trách nhiệm trong chính trị và luật
pháp. Chẳng hạn như chúng tôi đang tiến hành đối thoại ở quận Jingan ở Thượng Hải,
đó là một quận kiểu mẫu của thành phố. Năm ngoái xảy ra một vụ hỏa hoạn thiêu rụi
cả một tòa nhà chung cư trên địa bàn quận dẫn đến kết cục là khoảng 20 quan chức
cấp quận thuộc các ban ngành có liên quan đã bị trừng phạt vì tội vô trách nhiệm
hoặc sơ xuất trong công vụ. Đó là hiện thực của tính giải trình và chịu trách
nhiệm trong chính trị và luật pháp ở Trung Quốc.
Tương
phản với những gì ở Trung Quốc, cuộc khủng hoảng tài chính tại Mỹ đã làm cho
các công dân Hoa Kỳ mất từ 1/5 tới 1/4 tài sản của mình. Đã 3 năm trôi qua
nhưng đâu có ai ở Mỹ bị quy trách nhiệm về chính trị, kinh tế hay pháp lý. Để
góp phần làm cho tình hình tồi tệ thêm, các nhà tài phiệt – những nghi phạm đã
gây nên cuộc khủng hoảng tài chính lại được trọng thưởng hàng chục, thậm chí
hàng trăm triệu Đôla. Tuy nhiên điều làm tức giận công chúng Mỹ và cả Tổng thống
Obama là những khoản tiền thưởng đó vẫn tiếp tục được trao cho các ông trùm tài
phiệt đó theo điều khoản hợp đồng pháp lý mà họ đã ký kết.
Điều
này làm tôi nhớ tới vấn đề thứ hai liên quan tới khái niệm pháp quyền mà GS
Fukuyama đã nêu lên. Chúng tôi xúc tiến pháp quyền ở Trung Quốc, bởi vậy trên
thực tế có rất nhiều thứ cần được cải thiện. Tuy nhiên tôi cho rằng có một vài
nguyên lý cơ bản trong triết học truyền thống của chúng tôi vẫn giữ nguyên giá
trị và còn phù hợp. Chẳng hạn, khái niệm truyền thống về chữ “Thiên” hay “Thiên
đàng- Trời” với ý nghĩa là lợi ích cốt lõi và lương tâm trong xã hội Trung Quốc.
Đó là điều không được vi phạm. Ở Trung Quốc luật pháp được áp dụng nghiêm chỉnh
trong 99.9% các trường hợp, chúng tôi chỉ dành một không gian nhỏ, nơi mà các
giải pháp chính trị trong khuôn khổ pháp quyền vẫn được áp dụng trong khi
“thiên” hay các lợi ích cốt lõi và lương tâm của xã hội bị xâm hại. Nói cách
khác, cách thưởng tiền của phố Wall như đã nêu trên không bao giờ có thể xảy ra
ở Trung Quốc. Bởi vậy chúng tôi cố gắng phá vỡ sự cân bằng giữa pháp quyền và
“thiên”. Đó là cái mà Trung Quốc muốn tìm kiếm cho chế độ pháp lý trong tương
lai. Nếu không, chúng tôi sẽ trở thành nạn nhân của cái được gọi là chủ nghĩa
tuân thủ pháp luật thái quá rất có thể gây tổn hại cho một xã hội phức tạp và lớn
như Trung Quốc.
Về
vấn đề “ngụy vương” đã có ngay lời giải. Theo ước tính sơ bộ của tôi trong lịch
sử có cả “ngụy vương” và “minh vương” thì ít ra cũng có tới 7 triều đại kéo dài
được hơn 250 năm. Nói cách khác, đó là quãng thời gian dài hơn cả toàn bộ lịch
sử Hoa Kỳ. Đúng ra thì toàn bộ lịch sử cận đại của Phương Tây mới chỉ được khoảng
hai- ba trăm năm nhưng đã chứng kiến nào là chế độ nô lệ,chủ nghĩa phát xít, vô
số xung đột và hai cuộc thế chiến.
Theo
quan điểm của tôi, sự đổi mới thể chế chính trị của Trung Quốc hiện nay đã giải
quyết dứt điểm vấn đề “ngụy vương”. Điều đầu tiên và trước hết, lãnh đạo cao cấp
của Trung Quốc được chọn lựa theo phẩm chất, công trạng mà không theo “cha truyền
con nối”. Thứ hai là, nhiệm kỳ công tác được quy định nghiêm ngặt, lãnh đạo tối
cao không phục vụ quá 2 nhiệm kỳ. Thứ ba là, lãnh đạo theo nguyên tắc tập thể,
có nghĩa là không cá nhân lãnh đạo nào có thể đi quá lệch khỏi sự đồng thuận của
nhóm. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tuyển chọn người tài là một
truyền thống lâu đời ở Trung Quốc và các nhà lãnh đạo cao cấp hoặc các ủy viên
thường trực Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc được bầu chọn với tiêu chí
thông thường là đã phải qua hai nhiệm kỳ là chủ tịch tỉnh hoặc bộ trưởng.
Như
các bạn biết, không hề dễ dàng để lãnh đạo một tỉnh ở Trung Quốc, thường có tầm
cỡ của 4 tới 5 quốc gia Châu Âu. Hệ thống này có thể có những nhược điểm nhưng
có một điều chắc chắn rằng với hệ thống tuyển chọn nhân tài đó thì Trung Quốc
khó có thể lại bầu ra một lãnh đạo tầm cỡ quốc gia bất tài như George W. Bush
hoặc Naoto Kan ở Nhật Bản. Thực ra, tôi không quan tâm đến vấn đề “ngụy vương” ở
Trung Quốc bằng vấn đề “George W. Bush” ở Mỹ.
Nếu
hệ thống chính trị Hoa Kỳ vẫn sẽ như hôm nay thì tôi thực sự lo rằng Tổng thống
Mỹ sắp tới sẽ còn bất tài hơn cả George W. Bush. Với tư cách là một siêu cường,
các chính sách của Mỹ có ảnh hưởng toàn cầu cho nên một sự thiếu vắng lãnh đạo
hay tính giải trình và chịu trách nhiệm ở Mỹ sẽ có thể gây nên những hậu quả
nghiêm trọng. Tôi muốn nghe quan điểm của GS Fukuyama về vấn đề “George W.
Bush”. Tổng thống Bush đã điều hành đất nước tồi nên Mỹ đã suy thoái mạnh sau
tám năm cầm quyền. Ngay cả một đất nước như Hoa Kỳ cũng không thể chịu đựng nổi
thêm tám năm suy thoái nữa.
Về
tính bền vững của mô hình Trung Quốc, trong cuốn sách mới đây của tôi nhan đề
“Làn sóng Trung Quốc”, tôi đã đưa ra luận điểm rằng Trung Quốc là một nhà nước
văn hiến có một không hai, với logic và chu kỳ phát triển riêng của mình. Bởi
thế cho nên ý tưởng về các “triều đại” là rất có ích ở đây. Một triều đại hưng
thịnh ở Trung Quốc thường kéo dài từ 200 đến 300 năm, có khi lâu hơn và logic
này đã được kiểm chứng trong 4000 năm qua. Từ viễn cảnh đó thì Trung Quốc hiện
nay mới đang ở giai đoạn đầu của một chu kỳ đi lên. Đó cũng là lý do vì sao tôi
lại lạc quan về tương lai của Trung Quốc đến vậy.
Sự
lạc quan của tôi còn có chỗ dựa là khái niệm “khí ” hay còn gọi là xu hướng chủ
đạo là thứ mà rất khó quay ngược lại, một khi đã được bắt đầu. Xu hướng phát
triển được khởi đầu ở Nhật bản nhờ cải cách của Minh Trị vào cuối thế kỷ 19,
trong khi đó Trung Quốc đã không làm được điều này do sức ỳ bên trong quá lớn,
tức là “âm khí” vượng. Ngày nay “vận khí “hay xu hướng chủ đạo mới đã được bắt
đầu và tạo được đà mạnh mẽ sau 3 thập kỷ cải cách và mở cửa. Xu thế chủ đạo này
khó có thể bị đảo ngược cho dù vẫn có những làn sóng ngược chiều. Vận khí này
đang định hình xu hướng chủ đạo đại chu kỳ phát triển của Trung Quốc. Điều
không hay là có nhiều học giả Phương Tây không hiểu điều này nên đã đưa ra những
dự báo bi quan về một sự “sụp đổ” của Trung Quốc từ 20 năm nay. Thay vào sự sụp
đổ của Trung Quốc thì chính những dự báo đó đã sụp đổ. Một số người Trung Quốc
trong nước vẫn còn nghiêng về lập trường bi quan này, nhưng tôi nghĩ rằng lập
trường đó cũng sẽ “sụp đổ” mà không phải đợi tới 20 năm nữa.
GS
Fukuyama có nhắc tới sự quá lệ thuộc của mô hình Trung Quốc vào thương mại. Quả
thực Trung Quốc phụ thuộc nhiều vào ngoại thương, thế nhưng sự phụ thuộc đó hơi
bị thổi phồng. Ngoại thương chiếm một tỷ trọng lớn GDP nếu tính theo tỷ giá hối
đoái chính thức. Thế nhưng ngoại thương được tính theo US$, phần còn lại của
GDP thì lại được tính theo Nhân dân tệ được định giá thấp hơn thực tế. Do vậy,
theo tôi thì sự phụ thuộc vào ngoại thương bị đánh giá quá cao so với thực tế.
Nhìn
về tương lai thì có thể nhu cầu nội địa của Trung Quốc sẽ lớn nhất thế giới.
Quá trình đô thị hóa Trung Quốc cho tới năm 1998 còn chưa được khởi động. Nhưng
từ nay trở đi sẽ có tới 15-25 triệu dân cư chuyển ra thành thị hàng năm ở Trung
Quốc. Một mức độ đô thị hóa chưa từng có trong lịch sử loài người sẽ tạo ra nhu
cầu khổng lồ của thị trường nội địa, theo ước tính sẽ còn lớn hơn cả nhu cầu gộp
lại của toàn bộ các nước phát triển trong tương lai.
Nếu
nói về sự tôn trọng các giá trị cá nhân, tôi không nghĩ là có sự khác biệt lớn
giữa Trung Quốc với phần còn lại của thế giới. Mục tiêu cuối cùng thì đâu cũng
vậy, đều là tôn trọng và bảo vệ những giá trị và quyền con người. Nhưng sự khác
biệt chính là ở phương tiện để đạt mục tiêu đó. Trung Quốc có truyền thống triết
lý riêng tương phản với triết lý về cá nhân ở Phương Tây và cách tiếp cận của
Trung Quốc dựa trên truyền thống của mình mang lại những kết quả tốt hơn để
khuyến khích các giá trị và quyền con người.
Tôi
mô tả vấn đề này qua ví dụ về các cách tiếp cận khác nhau giữa Đặng Tiểu Bình
và Mẹ Teresa. Cách của Đặng đã giúp cho gần 400 triệu người Trung Quốc thoát cảnh
nghèo đồng thời mang lại giá trị cũng như quyền con người,chẳng hạn: họ có thể
xem TV, lái xe trên đường cao tốc, lướt Internet hay Blog để bình luận về đủ mọi
vấn đề. Thế nhưng ở Ấn Độ, dù bằng phương pháp cá nhân của Mẹ Teresa đã có rất
nhiều người đã được giúp đỡ và Mẹ được vinh dự nhận giải Nobel về Hòa bình,
nhưng bức tranh về đói nghèo ở Ấn Độ vẫn không thay đổi nhiều.
Tôi
muốn đề cập tới sự tham gia của công chúng vào quá trình ra quyết định. Quả thực
tôi rất hy vọng là GS Fukuyama sẽ có cơ hội nghiên cứu trên thực địa tại Trung
Quốc. Vậy quá trình ra quyết định một cách dân chủ được tiến hành như thế nào ở
Trung Quốc?. Cho phép tôi đưa ra một ví dụ, ở Trung Quốc cứ 5 năm một lần chúng
tôi lại xây dựng kế hoạch phát triển kinh tế quốc dân. Đó là một quá trình kết
tinh của hàng chục ngàn đợt góp ý, thảo luận trên mọi cấp độ trong xã hội Trung
Quốc. Theo tôi, đó mới thực sự là một quá trình ra quyết định dân chủ, có thể bảo
đảm chất lượng cho các quyết định. Sự chênh nhau giữa Phương Tây và Trung Quốc
nhìn theo góc độ này, chân thành mà nói, là rất lớn. Theo thiển ý của tôi thì
Trung Quốc đã đạt tới “mức sau đại học” còn Phương Tây có thể còn đang “học đại
học” hoặc thậm chí còn đang “ở cấp độ trung học”, nếu lấy việc này để làm cơ sở
so sánh.
Những
bất ổn ở Trung Đông, thoạt nhìn có thể nghĩ là người dân theo đuổi tự do. Thế
nhưng một trong những nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, theo tôi hiểu lại không nằm
ngoài lĩnh vực kinh tế. Tôi đến Cairo 4 lần. Hai mươi năm trước thành phố này tụt
hậu khoảng 5 năm so với Thương Hải, còn giờ đây sự chênh lệch là 40 năm. Một nửa
số người độ tuổi thanh niên thất nghiệp. Nếu không nổi loạn thì họ còn biết làm
chi đây?
Quan
sát tình hình Trung đông đã đưa tôi tới kết luận rằng, trong khi có nhiều người
ở Phương Tây ăn mừng Mùa xuân A rập thì đừng quá lạc quan. Tôi hy vọng rằng khu
vực này sẽ ổn thỏa nhưng sẽ khó khăn trước mắt và Mùa xuân Ả rập ngày hôm nay
có thể sẽ biến thành mùa đông Ả rập không lâu nữa với việc quyền lợi của Hoa Kỳ
sẽ bị suy yếu.Tình hình ở khu vực không khá hơn Trung Quốc hồi cách mạng Tân Hợi
1911 bởi một giai đoạn hỗn loạn kéo dài sau đó. Trung đông còn phải đi qua một
con đường dài và chúng ta hãy đợi và thấy điều gì sẽ tới.
Fukuyama: Tôi
xin phép trả lời từng câu hỏi một. Trước tiên,khi so sánh những hệ thống chính
trị khác nhau thì tôi nghĩ rằng nên tách bạch các chính sách riêng ra khỏi các
thiết chế.Có nghĩa là phải nhìn thấy sự khác nhau giữa những chính sách cụ thể
do một vài lãnh đạo nào đó đưa ra với cả hệ thống tổng thể nói chung. Rõ ràng
là những người ra quyết định ở Hoa Kỳ đã từng phạm rất nhiều sai lầm, ví dụ như
chiến tranh Iraq buộc chúng tôi phải trả giá đắt. Hay như cuộc khủng hoảng tài
chính bắt nguồn từ phố Wall là kết quả của hệ tư tưởng thị trường tự do, tiêu
dùng gia đình quá trớn và sự sự mở rộng quá mức của thị trường bất động sản.
Tuy nhiên những lỗi lầm trong chính sách là điều có thể xảy ra với mọi chế độ
vào bất kỳ lúc nào. Tôi không nghĩ rằng các chế độ dân chủ lại có xu hướng đưa
ra những chính sách sai lầm nhiều hơn các nhà nước độc tài. Thực tế là, các chế
độ độc tài và toàn trị luôn gặp nhiều rắc rối nghiêm trọng hơn. Những sai lầm
có thể tiếp tục níu kéo toàn xã hội vì không thể dễ dàng đuổi cổ những kẻ
đã ra quyết định. Bởi vậy cái giá phải trả rốt cục sẽ rất lớn.
Ngài
nói rằng Trung Quốc sẽ không bao giờ lựa chọn một nhà lãnh đạo quốc gia như
George W. Bush. Thôi được, kể cũng hơi nặng nề khi nói như vậy. George W. Bush
làm Tổng thống trong 8 năm, nếu ngài quay trở lại với vấn đề “ngụy vương” thì
ngụy vương gần đây nhất của Trung Quốc, nói rất chân thành, chính là Mao Trạch
Đông. Sự tàn phá mà Cách mạng Văn hóa đã gây ra cho xã hội Trung Quốc còn
nghiêm trọng hơn rất nhiều những gì mà George W. Bush đã làm đối với xã hội Mỹ.
Ngài
cũng có nhắc tới một vài đặc trưng của lãnh đạo Trung Quốc. Tôi công nhận những
mặt tích cực của lối lãnh đạo tập thể và việc hạn chế nhiệm kỳ đối với các nhà
lãnh đạo Trung Quốc. Nếu Gaddafi hoặc Mubarak bị hạn chế nhiệm kỳ thì Libya và
Ai Cập đã không bất ổn như vậy.
Ngài
cũng phát biểu rằng sự đồng thuận cần đạt được trong nội bộ lãnh đạo trong khi
đưa ra những quyết định quan trọng. Theo ý tôi, điều này chính là một bài học
được rút ra từ Cách mạng Văn hóa. Trong quá khứ, sự đồng bóng, trái tính của một
cá nhân đã gây tổn hại cho cả xã hội. Bởi vậy Đảng Cộng sản đã phải lập ra những
thiết chế, trong đó có quy định về nhiệm kỳ.
Tôi
muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với hệ thống của Trung Quốc. Có nhiều người Mỹ
không thể nhận thấy một thực tế: mặc dù Trung Quốc là quốc gia độc tài nhưng lại
được thể chế hóa cao, có sự kiểm soát và đối trọng trong hệ thống của mình. Tuy
nhiên chúng ta cần phải suy nghĩ về dài hạn.
Cơ
cấu của thể chế hiện nay trong Đảng Cộng sản Trung Quốc được tạo nền móng từ ký
ức và kinh nghiệm của những người từng sống qua cuộc cách mạng văn hóa. Cho tới
giờ ở Trung Quốc người ta vẫn chưa thể nói nói hết những gì về giai đoạn lịch sử
đó. Các ngài không dạy thế hệ trẻ về những gì đã diễn ra trước đây, họ chưa hề
trải nghiệm cách mạng văn hóa và rồi sẽ quên sự kiện đó. Nhưng vấn đề ở chỗ là
điều gì sẽ xảy ra nếu như thế hệ mới không có kinh nghiệm và hiểu biết về những
vết thương tâm lý trong một xã hội của nền độc tài toàn trị. Liệu họ có sẵn
sàng sống với sự kiểm soát sử dụng quyền lực hiện nay không?
Bởi
vậy vì sao tôi vẫn tin rằng một hình thái pháp trị có kiểm soát và đối trọng
trong dài hạn sẽ có ý nghĩa sống còn chứ không chỉ dựa vào ký ức và kinh nghiệm
của một thế hệ. Nếu chẳng may thế hệ tiếp theo không có những thứ đó thì họ rất
có thể lặp lại sai lầm. Thể chế pháp quyền và dân chủ chính là phương tiện để
gìn giữ những gì được coi là tốt, là tích cực, tiến bộ của ngày hôm nay và truyền
lại cho những thế hệ sau.
Trong
cuốn sách mới hoàn thành của tôi có một điều được nêu lên như một luận cứ, đó
là tất cả chúng ta đều có bản chất chung của loài người. Chính vì có những
đặc tính đó nên con người như chúng ta mới yêu thương gia đình, anh, chị em và
con cái. Quý trọng bạn bè và gia đình là cách tự nhiên trong quan hệ xã hội giữa
người với người. Tuy vậy, chúng ta không thể đặt nền móng của các hệ thống
chính trị trên quan hệ bạn bè và gia tộc được. Bởi vậy, một trong những kỳ tích
của nền chính trị Trung Quốc là đã thiết lập nên được hệ thống chính trị mang
tính thể chế cao, không phụ thuộc vào quan hệ bạn hữa và gia đình, giòng tộc
cũng như các mối quan hệ cá nhân khác.
Theo
cách đó, để được nhận vào các cơ quan công quyền thì phải thi bất kể người đó
có ảnh hưởng thế nào. Hệ thống tuyển chọn này đã được thể chế hóa đầy đủ từ đầu
thời Tiền Hán vào thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên. Nhưng vào cuối thời Hậu
Hán, khoảng thế kỷ thứ 3, hệ thống chính trị bị tầng lớp quý tộc soán quyền, chủ
yếu đó là những gia tộc giàu có và nắm nhiều quyền lực. Sau đó là thời kỳ Tam
quốc rất phức tạp và rối ren trong lịch sử Trung Quốc. Chủ yếu là các gia tộc
giàu có đã soán quyền đồng thời thủ tiêu chế độ tuyển dụng người tài đương thời.
Tôi cho rằng điều này có thể xảy ra đối với bất kỳ hệ thống chính trị nào.
Đó
cũng là điều mà tôi lo ngại cho chính hệ thống của Mỹ hiện nay bởi lẽ có những
tầng lớp siêu giàu. Họ có thể chăm sóc con cái họ trong những điều kiện rất
hoàn hảo và gửi chúng tới những trường học rất tốt. Tất nhiên đó chưa phải là
những gì đang diễn ra ở Trung Quốc nhưng có thể sẽ trở thành mối đe dọa đối với
hệ thống Trung Quốc.
Bằng
cách nào để có thể đảm bảo rằng tầng lớp tinh hoa lãnh đạo đất nước được tuyển
chọn trên cơ sở tài năng lại không thiên vị gia tộc và bạn bè mình? Tôi cho rằng
trong mấy thập kỷ qua, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã làm tốt công việc. Tuy nhiên
vẫn tồn tại vấn nạn tham nhũng trong toàn bộ hệ thống, vì ai mà chả muốn quan
tâm nhiều hơn tới họ hàng, bạn bè và con cái của mình. Tôi cho rằng một trong
những vấn đề nội tại của hệ thống thiếu sự giải trình và chịu trách nhiệm chính
trị của cấp trên đối với cấp dưới và đa số quần chúng đó là rất khó ngăn cản sự
len lỏi của những mối quan hệ riêng tư vào hệ thống chính trị. Đó là nan đề mà
tôi cho rằng cho tới nay vẫn chưa có lời giải.
Tuy
vậy, trong dài hạn, để duy trì hệ thống cho hai hay ba thập niên nữa tôi
cho rằng Trung Quốc cần đẩy mạnh sự giải trình và chịu trách nhiệm của cấp trên
đối với quần chúng ở dưới nhằm giải quyết nan đề này. Ít ra thì trong một hệ thống
dân chủ, nếu có sai thì vẫn có thể sửa sai, đôi khi cũng mất một vài năm.
Cho
phép tôi nói qua về một nhận định liên quan tới nước Mỹ. Chúng tôi đang trải
qua cuộc khủng hoảng tài chính. Như GS Trương Duy Vi đã phát biểu là không ai bị
trừng phạt. Tôi cũng nghĩ rằng điều này thật là khủng khiếp vì chúng tôi đã
không buộc những người có trách nhiệm về cuộc khủng hoảng này phải chịu trách
nhiệm. Tại sao lại xảy ra điều này quả là rất phức tạp.Nhưng tôi không cho rằng
nó liên quan tới hệ thống chính trị dân chủ của chúng tôi. Năm 1930 đã có một
cuộc khủng hoảng tài chính còn lớn hơn hiện nay dẫn tới việc bầu chọn Roosevelt
làm Tổng thống và thiết lập hệ thống an sinh xã hội và điều hành chính quyền đổi
mới. Người ta đã đưa ra nhiều biện pháp mạnh bởi lẽ nhân dân tức giận về những
gì đã xảy ra. Hệ thống của chúng tôi đã thiết lập được một sự giải trình và chịu
trách nhiệm thực sự để đối phó với những sai lầm trong chính sách như thế đó.
Theo
một nghĩa nào đó, tôi thậm chí còn nghĩ rằng trong vài năm vừa rồi ở Mỹ một
cách chính thức, cuộc khủng hoảng vẫn chưa tới mức quá lớn, bởi vì trên thực tế,các
nhà hoạch định chính sách trong phạm vi nào đó đã hạ thấp mức độ nghiêm trọng của
nó. Bởi vậy động năng chính trị có lợi cho cải cách đã bị xói mòn và điều này
giải thích tại sao chúng tôi đã không kịp thời có những cải cách chế độ điều
hành. Nhưng dù sao tôi không nghĩ rằng hệ thống dân chủ của chúng tôi đã gây
nên cuộc khủng hoảng hiện nay.
Trương
Duy Vi: Quốc gia nào cũng có những sự kiện hoặc lỗi lầm
khủng khiếp trong lịch sử phát triển của mình, kể cả Trung Quốc. Cách mạng Văn
hóa và Đại Nhảy vọt quả thực là những thảm họa. Tôi từng trải qua cách mạng Văn
hóa và có những ký ức của riêng mình. Tuy vậy cần phải nhấn mạnh lại rằng không
có quốc gia nào là ngoại lệ. Hoa Kỳ có một trang sử của sự thảm sát người da đỏ
và chế độ nô lệ cũng như tệ kỳ thị chủng tộc được thể chế hóa kéo dài hơn một
thế kỷ. GS Fukuyama cho rằng các sai lầm được khắc phục bởi chính hệ thống
Hoa Kỳ thì Cách mạng văn hóa và Đại nhảy vọt cũng đã được sửa sai bởi chính hệ
thống Trung Quốc. Vấn đề “ngụy vương” cũng được giải quyết bởi hệ thống Trung
Quốc. Ngày nay không một cá nhân lãnh tụ nào có thể đi ngược lại quy định thể
chế bởi lẽ ở Trung Quốc đã hình thành hệ thống chuyển giao quyền lực kết hợp giữa
lựa chọn và bầu chọn.
Tôi
cho rằng hệ thống hỗn hợp này có thể là tốt hơn việc bầu cử đơn thuần ở Phương
Tây, đặc biệt trong bối cảnh tìm kiếm một hệ thống chính trị cho thế hệ sau..
Cái mà Phương Tây đang thực hành đó là tăng cường hệ thống bầu bán qua tranh cử
mà tôi gọi là “những cuộc trình diễn dân chủ” hay “dân chủ kiểu Hollywood”. Đó
là sự thể hiện khả năng trình diễn nhiều hơn là khả năng lãnh đạo. Chừng nào mà
quy trình này vẫn hoạt động thì không quan trọng ai sẽ trúng cử, dù là ngôi sao
điện ảnh hay vận động viên điền kinh chuyên nghiệp. Ngược lại, theo truyền thống
quản trị xã hội truyền thống có một ý tưởng rất quan trọng cần tuân thủ, đó là
quốc gia chỉ có thể được điều hành bởi những người đủ tài năng và kinh nghiệm,
được lựa chọn theo chế độ tuyển dụng nhân tài. Điều này đã ăn sâu vào tiềm thức
của người Trung Quốc.
GS
Fukuyama có nhắc tới Chủ tịch Mao. Một mặt, đúng là ông đã có những lỗi lầm
nghiêm trọng. Nhưng mặt khác, chúng ta không nên bỏ qua một sự thật là ngày nay
ông vẫn được tôn trọng khắp nơi trên đất Trung Quốc. Điều này nói lên rằng Mao
đã làm gì đó đúng đắn. Sẽ không sòng phẳng nếu phủ nhận thành tựu chủ yếu của
ông, đầu tiên là thống nhất một đất nước rộng lớn như Trung Quốc; hai là, giải
phóng phụ nữ và ba là, cải cách ruộng đất. Đặng Tiểu Bình đã có lần phát biểu
công của Mao so với tội sẽ là tỷ lệ 70% trên 30%. Chính tai tôi đã nghe thấy những
lời này và cho rằng như vậy mới công bằng. Có lẽ sự khác biệt trong nhận thức của
Mao xuất phát từ sự khác biệt về truyền thống văn hóa: Trung Quốc có truyền thống
thay đổi chính trị trong khi đó Phương Tây lại thay đổi pháp lý.
Nhờ
có ba thập niên cải cách và mở cửa một tầng lớp trung lưu đã hình thành và ổn định
vị thế. Tôi chia xã hội Trung Quốc ra làm ba giai tầng: thượng, trung và hạ. Cơ
cấu này có thể ngăn chặn chủ nghĩa cực đoan trên diện rộng như dưới thời Mao.
Thứ chủ nghĩa cực đoan đó vẫn có ở các quốc gia như Ai cập bởi lẽ ở đó còn thiếu
tầng lớp trung lưu. Cơ cấu xã hội này cho thấy lý do vì sao Trung Quốc sẽ không
nghiêng về chủ nghĩa cực đoan.
Về
vấn đề tham nhũng, tôi cho rằng cần phải làm một sự so sánh theo “chiều dọc” và
cả “chiều ngang”. Tham nhũng ở Trung Quốc là nghiêm trọng và không dễ ngăn cản.
Tuy nhiên khi nhìn lại lịch sử thế giới các bạn sẽ thấy rằng tất cả các cường
quốc, kể cả Mỹ đã trải qua những giai đoạn tham nhũng tăng cao và thường trùng
hợp với quá trình hiện đại hóa nhanh chóng. Như thầy dậy của ngài là Samuel
Huntington đã quan sát thấy rằng quá trình hiện đại hóa nhanh nhất thường đi
kèm tình trạng tham nhũng tăng cao nhất. Điều này xảy ra chủ yếu là do chế độ
điều hành và giám sát không theo kịp sự tăng trưởng về tài sản và vốn khi diễn
ra quá trình hiện đại hóa nhanh chóng.
Rốt
cục thì nạn tham nhũng ở Trung Quốc sẽ bị chặn đứng và được giải quyết thông
qua sự thiết lập những thiết chế giám sát và điều hành hữu hiệu hơn.
Tôi
từng qua Mỹ nhiều lần và thấy rằng cách định nghĩa thế nào là tham nhũng có ý
nghĩa rất quan trọng. Trong cuốn sách mới viết, tôi đã đưa ra khái niệm “tham
nhũng 2.0” khi mà cuộc khủng hoảng tài chính đã làm phát lộ rất nhiều vấn đề
nghiêm trọng của “tham nhũng 2.0”. Chẳng hạn như các cơ quan đánh giá mức tin cậy
về tài chính đã thu lời qua kinh doanh trên thị trường chứng khoán bằng cách
trao cho các sản phẩm và định chế tài chính thiếu minh bạch chứng chỉ AAA. (là
mức có độ tin cậy cao trên thị trường chứng khoán quốc tế - ND). Tôi coi đó là
tham nhũng. Thế nhưng ở Mỹ người ta lại gọi đó là “rủi ro đạo đức” trong hệ thống
pháp lý Mỹ. Tôi cho rằng cuộc khủng hoảng tài chính có thể được ngăn chặn hiệu
quả hơn nếu vấn đề này bị xử lý như là tham nhũng.
Chúng
ta cũng có thể so sánh theo chiều ngang. Tôi đã đi thăm hơn 100 quốc gia. Thực
tế sinh động cho thấy, mặc dù ở Trung Quốc người ta phàn nàn rất nhiều về tham
nhũng, nhưng ở các nước khác tình hình còn tồi tệ hơn rất nhiều. Để so sánh
chúng ta tìm hiểu các quốc gia có kích cỡ từ 50 triệu dân trở lên và đang ở
cùng trình độ phát triển, chẳng hạn như Ấn Độ, Ukraina, Pakistan, Brazil, Ai cập
và Nga. Kết quả đánh giá của tổ chức Minh bạch quốc tế cũng đồng thanh với nhân
định của tôi.
Hơn
thế nữa cần phải nhìn Trung Quốc theo các vùng miền khác nhau. Các vùng đã phát
triển của Trung Quốc miễn dịch tốt hơn với tham nhũng. Có lần tôi làm việc ở
Italy với tư cách là giáo sư mời, nhân tiện tôi thăm Hy lạp vài lần và nghĩ rằng
Thương Hải dứt khoát ít tham nhũng hơn Italy và Hy lạp. Ở miền nam nước Ý,
Mafia nghiễm nhiên hợp pháp hóa sự tồn tại của mình thông qua hệ thống dân chủ.
Lần đầu tiên tôi tới thăm Hy lạp cách đây 20 năm , khi đó thâm hụt ngân sách rất
cao. Còn giờ đây Hy lạp đang phá sản và cần sự hỗ trợ quốc tế. Tôi nói với các
bạn Hy lạp của mình rất chân thành: “hai mươi năm trước, Thủ tướng của các bạn
là Papandreou. Hai mươi năm sau Thủ tướng của các bạn vẫn là Papandreou. Nền
chính trị của các bạn có vẻ như là công việc của một vài gia đình và nền kinh tế
Hy lạp bị phá sản bởi lẽ hệ thống an sinh xã hội thì quá cao còn thực tiễn quản
trị lại quá nghèo nàn, kém cỏi.” Có lần tôi còn đùa rằng chúng tôi cần gửi một
đội ngũ các nhà quản trị từ Thương Hải hoặc Trùng Khánh để giúp đỡ Hy Lạp quản
trị tốt hơn. Quả thực, bất kể là hệ thống chính trị nào, độc đảng, đa đảng hoặc
không đảng phái thì rốt cục vẫn là vấn đề quản trị hiệu quả và mang lại được gì
cho nhân dân của mình. Bởi vậy, quản trị tốt là điều quan trọng hơn dân chủ hóa
theo phong cách Phương Tây.
Điều
này đã đưa tôi tới chính đề “sự cáo chung của lịch sử” mà GS Fukuyama nêu lên.
Tôi chưa công bố quan điểm của mình, tuy nhiên nó hoàn toàn đối lập với GS
Fukuyama. Tôi nhìn nhận rằng: không phải một sự cáo chung của lịch sử mà phải
là chấm hết cho sự cáo chung của lịch sử.
Dân
chủ Phương Tây có thể chỉ là một hình thái mang tính giai đoạn trong lịch sử
lâu dài của loài người. Tại sao tôi lại nghĩ vậy? 2500 năm trước, một vài thành
phố- quốc gia chẳng hạn như Athen đã thực hiện dân chủ trong số các công dân
nam giới của mình và sau đó lại bị khởi nghĩa Sparta đánh bại. Từ đó cho tới
nay, hơn 2000 năm trôi qua từ “dân chủ” chủ yếu mang một nghĩa rộng tiêu cực,
thông thường là tương đương với “chính trị của đám đông dân chúng”. Các quốc
gia Phương Tây không thực thi hệ thống mỗi người một lá phiếu ở nước họ mãi cho
tới khi quá trình hiện đại hóa ở nước họ đã hoàn thành.
Thế
nhưng ngày nay hệ thống chính trị dân chủ kiểu này không thể giải quyết các vấn
đề lớn sau đây.
- Thứ
nhất là, thiếu vắng văn hóa “tài năng phải là đầu tiên”. Bất cứ ai được bầu lên
đều có thể điều hành đất nước. Điều này đã trở nên quá đắt đỏ tới mức không chịu
nổi thậm chí đối với Mỹ.
- Thứ
hai là, gói dịch vụ an sinh xã hội chỉ có thể tăng thêm chứ không giảm đi. Bởi
vậy không thể tiến hành những cải cách như Trung Quốc đã thực hiện trong lĩnh vực
ngân hàng và các xí nghiệp nhà nước.
- Thứ
ba là, càng ngày càng khó khăn để tạo ra sự đồng thuận ở các quốc gia dân chủ.
Ngày trước, đảng thắng cử với 51% phiếu bầu đã có thể tập hợp toàn xã hội ở các
nước phát triển. Ngày nay, xã hội Mỹ đang bị chia rẽ sâu sắc và phân cực. Đảng
nào thất cử, thay vì thừa nhận thất bại lại tiếp tục gây cản trở.
- Thứ
tư là, những vấn đề đơn giản có tính chất dân túy có thể làm giảm sút mối quan
tâm vào các vấn đề dài hạn của đất nước và xã hội. Ngay cả Mỹ cũng đang bị mối
đe dọa này rình rập.
Năm
1793, Vua George III của Anh Quốc đã phái đặc phái viên của mình tới Trung Quốc
để mở mang thương mại hai chiều. Thế nhưng vua Càn Long đã quá ngạo mạn vì tin
rằng Trung Quốc mới là quốc gia nhất thế giới. Bởi vậy Trung Quốc chẳng cần học
hỏi ai. Điều này khi đó đã được định nghĩa là “sự cáo chung của lịch sử”, và từ
đó Trung Quốc bị tụt hậu. Còn giờ đây tôi lại nhận thấy một tư duy tương tự ở
Phương Tây.
Cần
phải tới Trung Quốc để tận mắt chứng kiến Trung Quốc đã tự cải cách như thế nào
trong ba thập kỷ qua. Mỗi bước đi nhỏ nhưng cuộc hành trình không ngừng, không
nghỉ. Phương Tây vẫn có niềm tin mạnh mẽ vào hệ thống của mình, tuy nhiên đó
cũng chính là cái hệ thống ngày càng trở nên có lắm vấn đề. Hy lạp, cái nôi của
nền dân chủ Phương Tây đang phá sản, còn nợ ngân sách của Anh đã cao tới 90% tổng
sản phẩm quốc dân.
Vậy
còn Hoa Kỳ thì sao? Tôi làm một con tính đơn giản, cuộc tấn công 9/11 làm hao tổn
cho Mỹ 1000 tỷ $. Hai cuộc chiến không khôn ngoan lắm làm tốn gần 3000 tỷ $ và
khủng hoảng tài chính khoảng 8000 tỷ $. Hiện nay nợ ngân sách của Mỹ vào khoảng
từ 10000 tỷ $ tới 20000 tỷ $. Nói cách khác, nếu đồng Đôla Mỹ mà không phải là
đồng tiền dự trữ quốc tế - mà vị thế này có thể không kéo dài mãi- thì Mỹ đã bị
coi là đã phá sản rồi.
Sự
trỗi dậy của Trung Quốc, điều mà chúng tôi vẫn gọi là “vận khí ” hay xu hướng
chủ đạo có tầm cỡ và tốc độ chưa có tiền lệ trong lịch sử loài người. Cảm nhận
của riêng tôi là hệ thống Phương Tây đang trượt dốc nên cần cần đại tu và cải
cách. Một số người Trung Quốc luôn miệng ca ngợi và tôn thờ mô hình Mỹ, thế
nhưng đối với những ai đã sống ở Châu Âu và đi Mỹ nhiều lần thì điều này là quá
giản đơn và ngây thơ. Cần phải khách quan khi so sánh Trung Quốc với các nước
Phương Tây. Cái gì là điểm mạnh và điểm yếu của Phương Tây? Đâu là ưu điểm và
nhược điểm của chúng ta và điều gì đáng học hỏi hay ghi nhận từ Phương Tây? Đó
mới là lối tư duy đúng.
Fukuyama: Một
lần nữa tôi muốn nói rằng ngài cần phân biệt giữa hệ thống chính trị và chính
sách trong ngắn hạn. Khỏi phải nói cũng biết trong nhiệm kỳ trước, Hoa Kỳ đã
vay nợ quá nhiều. Nhưng quả thực tôi lại không nghĩ rằng đó lại là vấn đề của hệ
thống dân chủ.
Nước
Đức rất giống Trung Quốc ở một điểm là nền kinh tế lớn, liên tục có xuất siêu
và một thị trường việc làm bùng nổ. Nhưng đồng thời Đức lại không bị ám ảnh bởi
những đổi mới quá đáng trong lĩnh vực tài chính, điều đã làm suy thoái nền kinh
tế Mỹ và cũng là nguyên nhân của bong bóng bất động sản. Đây cũng là một đất nước
dân chủ, có điều là Đức đã có những lựa chọn khác Mỹ. Bởi vậy tôi không nghĩ rằng
việc xác định một quốc gia là dân chủ hay không dân chủ ở đây là cần thiết. Mọi
quốc gia đều có thể phạm sai lầm.
Một
lần nữa tôi muốn đặt sự vật vào viễn cảnh tương lai. Thực sự tôi không muốn xem
thường những kỳ tích mà Trung Quốc đã đạt được. Tuy nhiên theo quan điểm của
tôi thì ngài không thể suy đoán cho tương lai dài hạn nếu chỉ căn cứ trên những
kết quả ngắn hạn. Nhật bản đã là một nước tưởng như không biết dừng bước vào những
năm cuối của thập niên 1980 trước khi bong bóng bất động sản vỡ tung. Sau khi
bong bóng vỡ và tiếp theo những chính sách sai lầm là 20 năm kinh tế trì trệ và
tăng trưởng thấp. Thế mà nhiều người vào những năm 1980 đã tin rằng Nhật bản sẽ
tăng trưởng cao hơn, cao nữa và sẽ vượt Hoa Kỳ. Hồi đó trên thế giới đã nảy nở
một đức tin vào uy thế Nhật bản. Còn giờ đây, nếu nhìn vào tăng trưởng kinh tế
trong dài hạn thì điều gì sẽ là thách thức lớn nhất đối với Trung Quốc cũng sẽ
chính là điều sẽ thách thức mọi nền kinh tế khác.Thoạt tiên trong giai đoạn đầu,
tăng trưởng kinh tế và công nghiệp hóa rất nhanh thu hút nhiều cư dân nông thôn
ra thành thị.
Châu
Âu cũng đã tăng trưởng rất nhanh trong giai đoạn này, Hàn Quốc và Nhật bản cũng
vậy. Có lẽ 25 năm trước Trung Quốc cũng đã bước vào quá trình này. Đến một điểm
nào đó, sự chuyển dịch này đã thu hút hết nhân lực ra khỏi khu vực nông nghiệp
thì sẽ nảy sinh một thách thức mới về năng suất trong một nền kinh tế trưởng
thành hơn. Tôi cho rằng có lẽ đây là một sự thật có tính toàn cầu và chẳng có
quốc gia nào có thể duy trì liên tục mức tăng trưởng 2 con số cho tới khi đạt
cái mốc đánh dấu sự ra nhập danh sách các nền kinh tế đã công nghiệp hóa. Điều
này rồi cũng sẽ xảy ra với Trung Quốc.
Giai
đoạn tới đây nền kinh tế Trung Quốc sẽ phát triển chậm lại. Mọi quốc gia, đặc
biệt là các nước Châu Á sẽ phải đối mặt với vấn đề giảm tỷ lệ sinh đẻ, thậm chí
đó sẽ trở thành một gánh nặng lớn. Số người già cả ngày càng lớn do tuổi thọ được
nâng cao đồng thời tỷ lệ tử vong của trẻ sơ sinh cũng thấp, đó là chưa kể đến
chính sách một con. Điều này là một sự thật ở Đài Loan, Singapore và cả Trung
Quốc lục địa.
Gần
đây tôi có dự một cuộc họp, tại đó một nhà kinh tế phát biểu rằng vào những năm
2040-2050 Trung Quốc sẽ có khoảng 400 triệu người trên 60 tuổi. Quả thực đó sẽ
là một thách thức khủng khiếp mà các quốc gia phát triển khác cũng đang gặp phải.
Bởi vậy, khi chúng ta nói về tính dẻo dai của một hệ thống chính trị, chúng ta
phải luôn nghĩ trong dài hạn. Với tỷ lệ sinh sản giảm và dân số tuổi già ngày
càng tăng thì hệ thống của chúng ta sẽ phải tỏ ra linh hoạt ra sao? Tuy nhiên
tôi không thể nói rằng các quốc gia dân chủ có mọi lời giải. Đó là thách thức đối
với mọi người.
GS
Trương Duy Vi có nêu lên vấn đề về chủ nghĩa dân túy với hàm ý rằng quần chúng
không phải bao giờ cũng quyết định đúng trong các xã hội dân chủ. Tôi nghĩ là
có rất nhiều ví dụ liên quan đến nhận định này trong các chính sách của Hoa Kỳ
hiện nay. Đã đôi lần tôi phải lắc đầu vì những quyết định ngu ngốc của các nhà
chính trị. Thế nhưng, Abraham Lincoln, người mà tôi cho là Tổng thống vĩ đại nhất
của Hoa Kỳ đã có một câu nói nổi tiếng:” Anh có thể lừa một vài người suốt đời,
tất cả mọi người trong một lúc nào đó, nhưng không thể lừa tất cả mọi người mãi
mãi.”
Đặc
biệt cùng với sự gia tăng của giáo dục và thu nhập thì tôi nghĩ rằng chủ nghĩa
dân túy mà ngài nói đến, theo một số khía cạnh, cũng đã thay đổi. Đó là phép thử
của nền dân chủ thực sự. Đúng là quần chúng trong ngắn hạn có thể quyết định
sai hoặc chọn nhầm lãnh đạo. Nhưng trong dài hạn, nhân dân sẽ quyết định đúng đắn.
Tôi nghĩ rằng trong lịch sử Hoa Kỳ chúng tôi có thể chỉ ra nhiều quyết định ngắn
hạn sai lầm, nhưng cuối cùng thì nhân dân sẽ hiểu quyền lợi của họ ở đâu và điều
này sẽ hướng họ tói những quyết định đúng đắn.
GS
Trương Duy Vi cũng đề cập tới tầng lớp trung lưu. Ông nói rằng họ sẽ đẩy lùi khả
năng quay trở lại của chủ nghĩa cực đoan dân túy hoặc sự nổi loạn.
Một
trong những người thầy của tôi là GS Samuel Huntington năm 1968 đã viết một cuốn
sách có tựa đề “Trật tự chính trị trong những xã hội đang thay đổi”. Trong đó
có một điều đáng lưu ý khi ông phát biểu rằng các cuộc cách mạng không bao giờ
được tạo ra bởi những người dân nghèo. Thực sự là tầng lớp trung lưu mới kiến tạo
ra các cuộc cách mạng vì lẽ để cách mạng thành công phải có những người được
đào tạo biết cách tận dụng các thời cơ, vận hội. Thế nhưng những cơ hội đó bị
các hệ thống chính trị và kinh tế ngăn cản nên mới nảy sinh sự chênh lệch giữa
kỳ vọng và khả năng của hệ thống đáp ứng chúng, và điều này làm phát sinh sự bất
ổn chính trị.
Bởi
vậy theo tôi thì sự lớn mạnh của tầng lớp trung lưu không phải là đảm bảo đẩy
lùi tình trạng nổi loạn mà chính là nguyên nhân của bất ổn.
Những
gì đã xảy ra ở Ai Cập và Tunisia chính là do sự gia tăng của giai cấp trung lưu
và vì càng ngày càng có nhiều người được học hành biết sử dụng Internet. Khi đã
được kết nối với thế giới bên ngoài, họ mới hiểu ra các chính phủ của họ mới
kém cỏi làm sao.
Nói
về sự tăng trưởng bền vững ở Trung Quốc tôi không nghĩ rằng nguồn gốc của sự bất
ổn sẽ bắt nguồn từ những người nông dân nghèo ở các vùng quê. Cách mạng về
chính trị được thiết kế bởi giai tầng trung lưu có học bởi vì hệ thống chính trị
hiện nay đang ngăn cản họ kết nối với thế giới bên ngoài rộng lớn hơn và cho họ
vị thế xã hội mà họ xứng đáng được hưởng.
Tôi
biết rằng hàng năm có tới 6 – 7 triệu sinh viên mới ra trường ở Trung Quốc. Và
một trong những thách thức lớn nhất đối với sự ổn định không phải là dân nghèo ở
Trung Quốc mà là lệu xã hội có khả năng đáp ứng những kỳ vọng của tầng lớp
trung lưu có học.
Về
vấn đề tham nhũng, tôi không muốn thuyết phục mọi người rằng dân chủ thì có thể
giải quyết vấn đề tham nhũng hiệu quả hơn bởi một thực tế rất hiển nhiên đó là
rất ít chế độ dân chủ đồng thời lại có mức độ tham nhũng cao. Đứng về nhiều góc
độ, Trung Quốc có thể ít tham nhũng hơn nhiều nước trong số các nước dân chủ
đó. Tuy nhiên tôi lại phải nghĩ rằng một trong những con đường đấu tranh chống
tham nhũng chính là tự do báo chí, nơi mà người dân có thể phơi bày tham nhũng
mà không lo bị đe dọa hoặc trả thù.
Cứ
cho là ở các quốc gia dân chủ không phải lúc nào cũng được như vậy đi, chẳng hạn
như ở Italy, Thủ tướng sở hữu toàn bộ truyền thông. Tuy vậy tôi vẫn nghĩ rằng
dù sao đi nữa, được tự do phát ngôn mà nhờ vậy mà quần chúng có thể phê phán những
người có thế lực trong hệ thống chính trị có phân cấp mà không sợ bị trả thù cá
nhân là một ưu điểm. Đó chính là ưu điểm khi có một hệ thống dân chủ tự do.
Trương
Duy Vi: Cảm ơn GS Fukuyama. Ngài nói rằng chúng
ta cần đánh giá theo một khuôn khổ thời gian dài hơn. Năm 1985 tôi đến Mỹ với
tư cách là một phiên dịch cho lãnh đạo Trung Quốc, chúng tôi được gặp TS Henry
Kissinger. Khi được hỏi về mối quan hệ Trung - Mỹ ông ta đã nói rằng ông thà
nghe chúng tôi trước vì chúng tôi tới từ một quốc gia có hàng ngàn năm văn hiến.
Tất nhiên đó là biểu hiện của sự nhã nhặn. Tuy vậy chúng ta cần nhớ rằng Trung
Quốc đã từng là một quốc gia tiên tiến nhất về sức mạnh và hệ thống chính trị
trong gần 2000 năm qua. Tôi trân trọng TS Fukuyama vì không giống với nhiều học
giả Phương Tây khác, ngài đã dành nhiều thời gian và sức lực để nghiên cứu các
thiết chế chính trị của Trung Quốc cổ đại, bằng chứng là kết luận của TS về việc
Trung Quốc đã xây dựng nên nhà nước hiện đại đầu tiên trên thế giới.
Trung
Quốc bị tụt hậu so với Phương Tây trong khoảng 200-300 năm gần đây. Thế nhưng
Trung Quốc đang đuổi kịp nhanh chóng, đặc biệt tại các vùng đã phát triển. Tôi
sợ rằng Phương Tây hơi quá ngạo mạn và không thể nhìn Trung Quốc với một tư duy
rộng mở. Theo tôi thì Phương Tây đã có thể học hỏi ở Trung Quốc một số điều. Tổng
thống Obama có thể đúng khi ông thúc giục Mỹ xây dựng đường sắt cao tốc, quan
tâm nhiều hơn đến giáo dục cơ sở, giảm thâm hụt ngân sách, tiết kiệm nhiều hơn,
phát triển công nghiệp chế tạo và vực dậy khu vực xuất khẩu. Ông đã nhấn mạnh rằng
Hoa Kỳ không thể xếp hạng 2 thế giới. Rõ ràng là ông ta đã cảm nhận được áp lực
từ sự trỗi dậy của Trung Quốc.
GS
Fukuyama có vẻ lạc quan về vấn đề chủ nghĩa dân túy và rất tin tưởng rằng Hoa Kỳ
có thể học trên những lỗi lầm của mình, thay vì bị dẫn dắt bởi chủ nghĩa dân
túy. Tuy nhiên tôi thiên về quan điểm cho rằng chủ nghĩa dân túy hầu như đã trở
nên lan rộng hơn trên thế giới nhờ truyền thông hiện đại. Ngày nay một đất nước
hay một xã hội quả thực là có thể đổ vỡ sau một đêm chỉ vì chủ nghĩa dân túy
quá mức, và điều này còn ý nghĩa hơn vấn đề thể chế chính trị.
Ở
Trung Quốc, truyền thống hàng ngàn năm đã để lại dấu tích ở mọi thứ. Tôi không
nói truyền thống là luôn tốt hay xấu, quan điểm của tôi là không thể hoặc không
thực tế nếu loại bỏ truyền thống đã in dấu lên mọi thứ mà chúng ta đang làm hôm
nay. Bởi vậy tôi luôn nói rằng, dù thích hay không thích thì tính cách Trung Quốc
và những “gien di truyền lịch sử” vẫn luôn tồn tại cùng chúng tôi. Điều mà
chúng tôi có thể làm là phát huy các ưu điểm trong truyền thống của mình đồng
thời ngăn ngừa những nhược điểm. Những gì đã diễn ra trong Cách mạng văn hóa
cho chúng ta thấy rằng rất khó để phá hoại truyền thống. Trung Quốc thừa hưởng
nhiều truyền thống rất tốt đẹp trong đó có niềm tin vào chế độ sử dụng nhân
tài. Bởi vậy tuyển chọn kết hợp với một số hình thức bầu chọn đang hứa hẹn một
tương lai ở Trung Quốc và chúng tôi sẽ làm tốt việc này khi đã có hàng ngàn năm
truyền thống tuyển chọn nhân tài.
GS
Fukuyama nói về những hình thái thay thế của dân chủ. Đó chính là lĩnh vực mà
quan điểm của chúng ta khác biệt. Trung Quốc không có ý định tiếp thị mô hình của
mình như một hình thái thay thế cho các quốc gia và dân tộc khác. Mục tiêu của
chúng tôi chỉ đơn giản là điều hành, quản trị đất nước mình hiệu quả, cũng có
nghĩa là hoàn thành sứ mệnh đối với 1/5 nhân loại, và không có gì hơn là đạt được
mục tiêu đó. Nhưng có một sự thật là nếu anh làm tốt việc gì đó thì những người
khác sẽ noi gương. Ngày nay thực sự tất cả các nước láng giềng Châu Á của Trung
Quốc, từ Nga cho tới Ấn Độ, từ Việt Nam cho tới Lào, Cămpuchia và các dân tộc
Trung Á đang học hỏi mô hình Trung Quốc bằng cách này hay cách khác.
Quan
điểm của GS Huntington về sự xung đột giữa tầng lớp trung lưu với nhà nước được
đa số học giả Phương Tây và một số học giả Trung Quốc ủng hộ xã hội dân sự độc
lập chia sẻ. Tuy nhiên Trung Quốc lại có một truyền thống văn hóa lâu đời của
riêng mình mà theo đó tầng lớp trung lưu có những ảnh hưởng khác biệt. Đa số
người Phương Tây nhìn nhận chính quyền như là “điều không muốn nhưng phải chấp
nhận”, thế nhưng đa số người Trung Quốc lại coi chính quyền như một sự “bất đắc
dĩ phải có”. Với di sản văn hóa như vậy, tầng lớp trung lưu có nhiều khả năng
trở thành những người ủng hộ trung thành nhất vị thế ổn định của Trung Quốc
trên thế giới. Hơn nữa, thay vì đối đầu, quan hệ giữa tầng lớp trung lưu với
nhà nước Trung Quốc nói chung là tích cực. Điều này làm nảy sinh sự dính kết xã
hội không có ở các xã hội Phương Tây.
Bây
giờ tôi sẽ nói về vấn đề tham nhũng. Chúng ta ai cũng biết bốn con rồng Châu Á:
Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore và Hongkong. Sau khi quá trình hiện đại hóa (có
thể hiểu là công nghiệp hóa – ND) hoàn thành trên diện rộng, Đài Loan và Hàn Quốc
đã tiếp thu hệ thống chính trị Phương Tây trong khi Họng kong và Singapore lựa
chọn ít nhiều vẫn giữ nguyên hệ thống hiện hành. Hãy nhìn vào tình hình hiện
nay: Hong kong và Singapore ít tham nhũng hơn Hàn Quốc và Đài Loan theo nhận định
của tất cả những ai nghiên cứu về tham nhũng. Trong những năm 1960 tình trạng
tham nhũng ở Hong Kong là trầm trọng, nhưng vấn nạn này đã được ngăn chặn thành
công khi thành lập Ủy ban độc lập chống tham nhũng (ICAC). Nói cách khác, hệ thống
dân chủ Phương Tây không phải là giải pháp tốt nhất đối với vấn nạn tham nhũng,
ít ra là trong thế giới ngoài Phương Tây.
Tổ
chức minh bạch quốc tế đưa ra chỉ số về tham nhũng cho thấy trong các nền “dân
chủ” với dân số 50 triệu trở lên tình trạng tham nhũng trầm trọng hơn Trung Quốc.
Thực tế là tham nhũng ở Đài Loan trở nên tồi tệ hơn sau khi có dân chủ. Nếu
không thì lãnh đạo Trần Thủy Biển đã không chịu kết cục phải ngồi tù. Liên tiếp
5 tổng thống Hàn Quốc được dân bầu đều dính líu vào các vụ tham nhũng tai tiếng.
Trái ngược lại, Hong Kong và Singapore không cần phải tiếp nhận mô hình chính
trị Phương Tây lại thành công trong nỗ lực giảm tham nhũng đáng kể nhờ chế độ
pháp quyền và đổi mới các định chế.
Một
số người Trung Quốc đã biến tấu câu nói nổi tiếng của Churchill về dân chủ
thành câu “dân chủ là hệ thống ít tồi tệ nhất “. Tôi đã kiểm tra lại bối cảnh
mà Churchill phát biểu câu này và thấy câu nói được phát ngôn trong cuộc tranh
luận ở Westminster vào năm 1947. Rõ ràng là ông ta nói về dân chủ kiểu Phương
Tây và được thực thi ở Phương Tây. Winston Churchill bản thân cũng mạnh mẽ chống
lại nền độc lập của Ấn Độ. Vậy thì làm sao ông ta có thể ủng hộ Ấn Độ tiếp nhận
nền dân chủ kiểu Phương Tây? Tôi tự mượn câu nói của Churchill để mô tả mô hình
Trung Quốc giống như một “mô hình ít tồi tệ nhất”, có nghĩa là tuy có những yếu
điểm nhưng nó cho kết quả thực tế tốt hơn những mô hình khác.
Fukuyama: Cho
phép tôi được bắt đầu từ vấn đề về tầng lớp trung lưu. Phải chăng tầng lớp
trung lưu Trung Quốc khác biệt với tầng lớp trung lưu ở những xã hội không
Trung Quốc? Đó cũng là vấn đề mà tôi đã tranh luận rất nhiều với GS Huntington.
Năm 1990 GS viết cuốn sách có tựa đề “sự xung đột giữa các nền văn minh” trong
đó về cơ bản ông dựa trên luận cứ cho rằng văn hóa quyết định hành vi. Bất chấp
những đổi thay do quá trình hiện đại hóa mang lại, ông cho rằng, văn hóa vẫn
quyết định hành vi của con người, dù đó là người tân tiến.
Tôi
tin rằng văn hóa rất quan trọng. Lý do vì sao tôi nghiên cứu chính trị quốc tế
chính là tôi thích quan sát những người khác mình. Bởi lẽ sự đa dạng văn hóa là
một thực tế và thật tuyệt vời khi mọi người không ai giống ai. Nhưng có một câu
hỏi lớn hơn đó là phải chăng văn hóa tỏa sáng xuyên thời gian theo cách thức phản
kháng lại sự phát triển của chính trị, xã hội và kinh tế hay là quá trình hiện
đại hóa sẽ dẫn tới một sự hội tụ về văn hóa?.
Cho
phép tôi viện dẫn một ví dụ. Nhìn quanh căn phòng thấy có nhiều phụ nữ ngồi hẳn
có người sẽ tự hỏi: sao lại có nhiều thính giả nữ thế nhỉ?. Thời trước, vị thế
của người phụ nữ bị hạ thấp và họ bị hạn chế nhiều cơ hội trong những xã hội mà
tài sản thừa kế chỉ được truyền cho nam giới. Điều này từng là hiện thực ở Mỹ
và Châu Âu vào thời kỳ mới phát triển. Nhưng khi bạn tới thăm các quốc gia phát
triển và nơi đây ở Đông Á bạn sẽ thấy phụ nữ khắp nơi. Tại sao lại như vậy? Tại
sao vị thế của phụ nữ lại được nâng cao như vậy? Vì sao họ làm việc ở các văn
phòng và nhà máy? Vì sao họ được hưởng quyền bình đẳng với nam giới về kinh tế
và xã hội? Nguyên nhân chính là quá trình hiện đại hóa. Ngày nay không ai có thể
vận hành một nền kinh tế mà lại thiếu sự tham gia của lực lượng lao động nữ.
Saudi
Arabia không cho phép phụ nữ lái xe, bởi vậy họ phải thuê gần nửa triệu lái xe
từ Nam Phi tới chỉ để đưa đón phụ nữ nơi đây.Nếu như họ không có dầu lửa thì có
lẽ không thể tượng tượng nổi hệ thống kinh tế này sẽ ra sao. Mặc dù văn hóa đạo
Hồi có những quy định về vai trò của người phụ nữ, thế nhưng ở Trung đông phụ nữ
đang trở nên mạnh mẽ và được tổ chức tốt hơn về chính trị. Họ đòi hỏi những quyền
lợi bình đẳng như nam giới. Điều này đối với tôi có vẻ như một trường hợp mà
các nền văn hóa khác nhau đều đi tới những giải pháp tương đồng về vấn đề vai
trò người phụ nữ. Điều đó diễn ra chẳng phải vì văn hóa là yếu tố quyết định,
mà bởi quá trình hiện đại hóa buộc xã hội phải tìm được lời giải.
Tôi
không nghĩ rằng chúng ta có một xã hội hiên đại mà không dành cho phụ nữ quyền
bình đẳng. Tất nhiên đó vẫn là một vấn đề còn để ngỏ. GS Trương Duy Vi nói rằng
tầng lớp trung lưu được học hành, tương đối an toàn, có tài sản riêng sẽ khác với
tầng lớp trung lưu ở nơi khác chỉ bởi vì họ sống trong môi trường văn hóa Trung
Quốc. Có thể đúng như vậy.
Nhưng
theo quan sát của tôi thì tầng lớp trung lưu trong các nền văn hóa khác nhau thực
ra lại ứng xử rất giống nhau. Trong thế giới Ả rập, người ta nghĩ rằng dân Ả rập
là khác biệt do chịu ảnh hưởng của Hồi giáo. Thế nhưng năm vừa qua nhân dân các
nước A rập đã xuống đường biểu tình chống chính phủ. Bởi thế tôi cho rằng một
số giả thuyết về vai trò của văn hóa có thể không còn đúng nữa. Có thể văn hóa
quyết định một số hành vi trong quá khứ, nhưng trong điều kiện hiện nay, điều
này đã khác rồi. Dưới ảnh hưởng của Internet và du lịch có lẽ hành vi của con
người được định hình bởi nhu cầu và khát vọng của thế hệ đương đại, nhiều hơn
là bởi những truyền thống sâu nặng của quá khứ.
Cho
phép tôi phát biểu một điều cuối cùng về những gì tôi đồng tình với GS Trương
Duy Vi. Tôi cho rằng có sai lầm trong nhân dân Mỹ và Châu Âu khi đánh giá những
thành tích của Trung Quốc, kể cả trong quá khứ và hiện tại. Cuốn sách gần đây của
tôi viết có sáu chương thì ba chương về Trung Quốc. Riêng Trung Quốc đã chiếm
nhiều chương hơn những khu vực khác của thế giới. Tôi thực sự đã dành nhiều thời
gian để bản thân mình giảng thật nhiều giờ về lịch sử Trung Quốc ở mức có thể
được, vì tôi nhận thấy sức mạnh của lịch sử Trung Quốc rất quan trọng đối với
người Mỹ và cả người Trung Quốc.
Không
có nền văn hóa nào có thể tồn tại với các giá trị và định chế vay mượn. Điều mà
tôi nhận thức được là Trung Quốc đang tìm lại những cội rễ xác thực của mình.
Đó là một việc tốt mà Trung Quốc cần phải làm. Thách thức ở đây là trong khi đi
tìm lại niềm tự hào trong lịch sử và truyền thống, cần phải tương thích chúng với
những định chế hiện đại. Chúng ta phải làm việc này theo cách không dẫn đến chủ
nghĩa dân tộc hẹp hòi và chủ nghĩa Sôvanh nước lớn.
Một
nước Nhật hiện đại sẽ phải như thế nào? Nó sẽ không giống Mỹ, Anh hoặc Pháp mà
phải giàu đặc trưng Nhật. Tôi nghĩ rằng một Trung Quốc hiện đại cũng cần có những
đặc trưng rất Trung Quốc. Cho nên một nhiệm vụ quan trọng là phải chỉ ra những
gì thực sự là đặc trưng Trung Quốc và những gì mà xã hội hiện đại đòi hỏi. Đó
cũng là một phần của trật tự quốc tế rộng lớn hơn. Và chỉ có cách đó chúng ta mới
có thể chung sống trong hòa bình.
Trương
Duy Vi: Nhiều nhà khoa học chính trị Phương Tây
có quan điểm rằng hiện đại hóa sẽ dẫn đến sự hội tụ văn hóa. Thế nhưng kinh
nghiệm cho thấy không hẳn là như vậy. Lấy Trung Quốc là một ví dụ. Người Trung
Quốc ai cũng biết là luôn bận bịu với hiện đại hóa, tạo tài sản và kiếm tiền. Thế
nhưng mấy năm trước có một bài hát đã nhanh chóng trở thành nổi tiếng toàn quốc
vì đã động viên mọi người hãy thăm cha, mẹ của mình thường xuyên hơn. Bài hát
đó đã sưởi ấm trái tim mỗi người Trung Quốc và đề cập trúng nỗi trắc ẩn trong
lòng công chúng. Nói khác đi, bất chấp những bước đi hối hả của hiện đại hóa và
sự gia tăng của chủ nghĩa cá nhân, cốt lõi của truyền thống Trung Quốc vẫn là
gia đình. Và vì nó mà người Trung Quốc sẵn sàng hy sinh nhiều hơn đa số người
Phương Tây.
Bản
sắc văn hóa không thể thay đổi được bởi hiện đại hóa. Nếu không thì thế giới
này sẽ thật là nhàm chán. Mà làm sao có thể làm thay đổi bản sắc của một nền
văn hóa lực lưỡng như văn hóa Trung Quốc? Một khi nói đến văn hóa McDonald thì
cũng có Tám trường phái ẩm thực Trung Quốc và quả thực, chúng rất khác nhau. Thực
tế là kẻ đi trước mà không đủ sức chinh phục kẻ đến sau thì kẻ đến sau sẽ đồng
hóa người đi trước. Tôi đánh giá cao quan điểm của Edmund Burke, một nhà triết
học chính trị Anh thế kỷ 19, người cho rằng mọi thay đổi trong hệ thống chính
trị phải xuất phát từ chính truyền thống của dân tộc.
Ngoài
ra, tôi nghĩ rằng nguyên nhân chính của sự đề cao văn hóa chính là thái độ ngưỡng
mộ của chúng tôi đối với minh triết gắn kết với văn hóa. Minh triết và tri thức
là hai thứ khác nhau. Ngày nay chúng ta có nhiều tri thức hơn bất kỳ lúc nào
trong quá khứ. Trẻ em học phổ thông có thể biết nhiều hơn Khổng Tử hay Socrate.
Tuy nhiên minh triết của nhân loại hầu như không thay đổi. Ở đây tôi có một lời
khuyên giản dị không biết GS Fukuyama có chấp nhận hay không: nên chăng cần
thêm yếu tố minh triết vào ba yếu tố cơ bản của các thể chế chính trị hiện đại
mà GS đã nêu, cụ thể là nhà nước, tính giải trình, chịu trách nhiệm và pháp quyền
. Hoa Kỳ đã từng thắng trong nhiều cuộc chiến tranh đứng về phương diện chiến
thuật, nhưng lại thua nếu nhìn từ góc độ chiến lược, ví dụ như cuộc chiến Việt
Nam, Afghanistan và Iraq chỉ là một vài minh chứng. Đó là các tình huống có
liên quan tới minh triết và tôi nghĩ rằng tầm quan trọng của minh triết là không
thể bỏ qua.
Mới
đây tôi qua Đức giảng bài. Có một nhà kinh tế Đức kể cho tôi một câu chuyện, đó
là Thủ tướng Angela Merkel hỏi một nhà kinh tế Đức khác rằng tại sao không có
nhà kinh tế của Đức nào đoạt giải Nobel về kinh tế. Câu trả lời là “thưa Bà Thủ
tướng, xin đừng lo lắng về điều đó vì ở đâu có những nhà kinh tế hạng nhất thì
nơi đó sẽ không có nền kinh tế hạng nhất”. Nói cách khác, ở nơi đó nền kinh tế
có vấn đề.
Trong
số các môn khoa học xã hội mà Phương Tây đã xây dựng nền móng, tôi cho rằng môn
kinh tế là gần với sự thật nhất vì nó giống khoa học tự nhiên ở chỗ phải dựa
trên các mô hình toán. Với quan niệm đó, thành thực mà nói môn khoa học chính
trị và các môn khoa học xã hội khác được khởi đầu ở Phương Tây có thể được coi
là xa sự thật hơn môn kinh tế. Bởi vậy đó cũng là lý do vì sao chúng ta cần phải
dũng cảm hơn trong tư duy và can trường hơn trong những nỗ lực để có những bài
diễn thuyết mang tính đổi mới
Tôi
chia sẻ một điểm tương đồng với GS Fukuyama đó là cả hai chúng ta đang nỗ lực
soạn ra một chương trình cho môn khoa học chính trị Phương Tây. Cuốn sách mới của
GS đã kết nối cả nhân chủng học, xã hội học, kinh tế học, khảo cổ học và nhiều
môn khoa học nữa. Những nỗ lực của GS xứng đáng được chúng ta tôn trọng và ghi
nhận, mặc dù tôi không đồng tình với GS về tất cả mọi thứ.
Về
phần mình, tôi và các cộng sự thực ra đang tiến xa hơn GS Fukuyama và chúng tôi
đang đặt dấu hỏi (xét lại – ND) đối với toàn bộ các bài giảng về chính trị
Phương Tây. Tuy nhiên chủ ý của chúng tôi không phải là lấy điểm chính trị hay
chứng minh Trung Quốc hay và Phương Tây dở hoặc ngược lại, mà là cố gắng tìm những
lời giải mới trước các thách thức toàn cầu như giảm đói nghèo, sự xung đột giữa
các nền văn hóa, sự thay đổi khí hậu và nhiều vấn đề khác có liên quan tới quá
trình đô thị hóa. Minh triết của Phương Tây quả thực là chưa đủ và minh triết
Trung Quốc sẽ có những đóng góp của mình.
Thăng
long- Hà nội 3/11/2011
Phạm
Gia Minh
Nguồn:
http://www.viet-studies.info