Những
người nghèo ở Myanmar đã trải qua một lịch sử bi thảm kể từ khi nước này giành
được độc lập từ Anh vào năm 1948. Nền dân chủ non trẻ đã bị phá hủy bởi sự tiếm
quyền của quân đội vào năm 1960, đưa đến một chế độ mà hầu như đóng cửa với phần
còn lại của thế giới.
Nguồn
tài nguyên thiên nhiên khổng lồ của quốc gia, vốn từng là nước xuất khẩu gạo lớn
nhất thế giới, rơi vào tay chế độ tham nhũng và bè phái, trong khi đó phần lớn
dân số sống trong cảnh nghèo đói và chịu đựng cảnh lạm dụng nhân quyền kinh khủng.
Nền
kinh tế được điều hành bởi quân đội và bè phái của nó, đã tiến hành cướp bóc
các nguồn tài nguyên thiên nhiên như dầu khí, ngọc bích, gỗ, cũng như tham gia
vào buôn bán ma túy.
Trong
khi đó cuộc nội chiến giữa sắc tộc Bamar theo Phật giáo, chiếm đa số, do quân đội
lãnh đạo, và hàng chục sắc dân tộc thiểu số sống ở miền núi và biên giới
Myanmar (các sắc tộc thiểu số chiếm 1/3 dân số đất nước) kéo dài từ thời kì độc
lập đến nay.
Chế
độ quân sự gần như đã phá hủy nền kinh tế, cơ sở hạ tầng, thể chế và xã hội của
đất nước này. Tình trạng tồi tệ của người dân được phản ánh thông qua chỉ số
"phát triển con người" của Myanmar chỉ ở mức 148/188 trên thế giới.
Sau
các cuộc biểu tình của sinh viên vào năm 1988, chính phủ quân sự đã quyết định
tổ chức bầu cử vào năm 1990. Nhưng sau đó, nó đã hủy bỏ kết quả bầu cử khi đảng
Liên minh Quốc gia vì Dân chủ (NLD),
dưới sự lãnh đạo của Aung San Suu Kyi, giành thắng lợi. Bà là con gái của Tướng
Aung San, lãnh đạo cuộc chiến giành độc lập của Myanmar từ Anh.
Chính
phủ đã bắt giam các nhà lãnh đạo NLD cũng như các nhà hoạt động. Aung San Suu
Kyi đã bị giam giữ tại gia suốt 15 năm tiếp theo, và bà đã không thể tới tham dự
lễ trao giải Nobel Hoà bình mà bà được trao tặng vào năm 1991. Từ đó, Hoa Kỳ và
EU bắt đầu áp đặt các lệnh trừng phạt tài chính và thương mại nặng nề lên
Myanmar.
Các
bước tiến tới dân chủ
Năm
2003, chính phủ quân đội vạch ra lộ trình bảy bước cho "một nền dân chủ kỷ
luật", theo đó quân đội vẫn giữ được nhiều quyền lực. Và vào năm 2008, họ
đã soạn thảo một hiến pháp mới, sau đó được thông qua bởi một cuộc trưng cầu ý
dân giả mạo.
Đây
là một hiến pháp rất đặc biệt, trong đó quân đội tiếp tục duy trì sự kiểm soát
chặt chẽ của nó đối với quyền lực quốc gia; khi nó nắm 25% số ghế của quốc hội,
và để thay đổi hiến pháp đòi hỏi sự tán đồng của hơn 75% nghị sĩ.
Quân
đội cũng kiểm soát ba bộ quan trọng, cụ thể là bộ quốc phòng, bộ các vấn đề
biên giới, và bộ các vấn đề nội địa. Nó cũng có quyền chỉ định một trong hai
phó tổng thống. Và còn Hội đồng Quốc phòng và An ninh, cơ quan quyền lực nhất ở
Myanmar, vốn có thể đình chỉ chính phủ; thì trong thành phần gồm 11 thành viên
của nó, quân đội chiếm 6 vị trí.
Quân
đội sợ sự yêu mến của công chúng cho Aung San Suu Kyi đến nỗi họ đã soạn thảo một
điều khoản trong hiến pháp ngăn cản không cho bà trở thành tổng thống. Điều khoản
này cấm mọi người có vợ/chồng hoặc con cái người nước ngoài nắm giữ vị trí này
(chồng bà là người Anh).
Cuộc
bầu cử năm 2010 và 2012
Chế
độ độc tài quân sự của Miến Điện gây ngạc nhiên cho thế giới khi tổ chức các cuộc
bầu cử vào năm 2010. Tuy nhiên, những cuộc bầu cử này bị NLD tẩy chay, và chắc
chắn chiến thắng thuộc về Đảng Liên minh Thống nhất và Phát triển (USDP), vốn
do quân đội hậu thuẫn.
Do
đó, chính phủ quân sự đã được thay thế bởi một chính phủ dân sự mà quân đội hậu
thuẫn do Tổng thống Thein Sein, cựu sĩ quan, làm lãnh đạo. Mặc dù các cuộc bầu
cử bị cộng đồng quốc tế bác bỏ là giả mạo, nhưng chúng đã mở đường cho cải cách
chính trị và kinh tế dần dần, và mở cửa đất nước.
Một
tuần sau cuộc bầu cử, Aung San Suu Kyi đã được phóng thích khỏi giam giữ tại
gia và đồng ý hợp tác với chính phủ. Và đáp lại mong muốn của công chúng, vào
năm 2011, tổng thống đã đình chỉ việc xây dựng một con đập thủy điện gây tranh
cãi do Trung Quốc cung cấp vốn.
Cải
cách bao gồm việc thả nhiều tù nhân chính trị và các tù nhân khác, cùng việc cho
giải ngũ binh lính trẻ em. Tự do lập hội của công đoàn được cho phép, việc kiểm
duyệt truyền thông được nới lỏng, và các hiệp định ngừng bắn đã được ký kết với
tám nhóm sắc tộc lớn, mặc dù các xung đột tiếp tục với các nhóm như Kachin,
Shan và Wa.
Cải
cách kinh tế bao gồm tự do hóa đầu tư nước ngoài, tư nhân hóa doanh nghiệp nhà
nước, chống tham nhũng, cải cách tỷ giá. Nhờ mở cửa lĩnh vực viễn thông, hầu
như giờ đây mọi người đều có thể sở hữu điện thoại thông minh và truy cập
Internet.
Nhưng
hầu hết các lợi ích của cải cách đã rơi vào tay các trung tâm đô thị như
Yangon. Quân đội và thân hữu được hưởng lợi rất lớn từ các hợp đồng tư nhân hóa
và cơ sở hạ tầng.
Nông
thôn Miến Điện, nơi có khoảng 70% dân số sống và nghèo đói kinh niên, vẫn bị
lãng quên. Thật vậy, nông dân đã bị ảnh hưởng bởi giá cả tăng cùng việc tước đoạt
đất đai. Khoảng cách giữa giàu nghèo ở Myanmar là rất lớn.
Năm
2012, các thành viên NLD, bao gồm Aung San Suu Kyi, đã giành 43 trong số 45 ghế
trong cuộc bầu cử quốc hội mang tính bước ngoặt. Trong cùng năm đó, Barack
Obama trở thành tổng thống Hoa Kỳ đầu tiên thăm Myanmar, sau chuyến thăm trước
đó của Ngoại trưởng Hillary Clinton. Mỹ và EU bắt đầu nới lỏng nhiều biện pháp
trừng phạt.
Nhưng
cũng trong năm 2012, có một làn sóng lạm dụng nhân quyền tàn bạo, được cho là
có sự tham gia của chính phủ, chống lại người Rohingya, một dân tộc thiểu số
theo Hồi giáo ở bang Rakhine. Hơn 100.000 người Rohingya hiện đang di cư bên
trong (đất nước), sống trong các trại tị nạn. Đáng tiếc là Aung San Suu Kyi đã
im lặng về vấn đề này, do lo sợ phản ứng dữ dội từ những người theo chủ nghĩa
dân tộc Phật giáo cực đoan.
Các
cuộc bầu cử tháng 11 năm 2015
Vào
tháng 11 năm 2015, các cuộc tổng tuyển cử đã được tổ chức. NLD đã chiếm đa số
trong cả hai viện quốc hội, với khoảng 80% số phiếu bầu. Theo hầu hết các nhà
quan sát, cuộc bầu cử ở Myanmar là tự do và tương đối công bằng, và là một
thành công vang dội.
Hơn
6000 ứng cử viên quốc hội từ 93 đảng chính trị đã cạnh tranh trong các cuộc bầu
cử (nhưng các ứng cử viên Hồi giáo đã bị loại khỏi danh sách NLD). Tổng thống sắp
mãn nhiệm đã chuyển giao quyền lực một cách hòa bình. Và người đứng đầu quân đội,
Min Aung Hlaing, ủng hộ quá trình chuyển đổi của đất nước.
Ông
Htin Kyaw, một người bạn trung thành của Aung San Suu Kyi, được bổ nhiệm làm Tổng
thống. Quân đội bác bỏ cuộc vận động của bà Suu Kyi nhằm thay đổi hiến pháp để
cho phép bà trở thành tổng thống. Bà được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Văn phòng Thủ
tướng và Bộ trưởng Ngoại giao, cũng như "cố vấn quốc gia", một vị trí
mà bà ám chỉ là "trên cả tổng thống".
Một
số người cho rằng đây là sự lật đổ Hiến pháp, đặt ra câu hỏi về tinh thần dân
chủ của bà. Nhưng đây chỉ là phản ứng đối với một Hiến pháp giả tạo.
Tuy
nhiên, nhiều người cũng nhận thấy rằng Suu Kyi có tính cách độc đoán và không
linh hoạt, điều này có thể không tốt cho sự quản lý đa nguyên. Bà thường được
trích dẫn với câu nói rằng "Tôi sẽ đưa ra tất cả các quyết định, bởi vì
tôi là người lãnh đạo của đảng chiến thắng".
Bản
chất lai giữa dân sự và quân sự của chính phủ mới được nhấn mạnh bởi nhận xét của
người đứng đầu quân đội Min Aung Hlaing trong cuộc diễu hành vào ngày 27 tháng
3 khi ông nhắc nhở công dân Miến Điện rằng quân đội "đảm bảo sự ổn định của
đất nước" và "phải có vai trò lãnh đạo trong nền chính trị quốc
gia."
Thant
Myint-U, một sử gia từ Myanmar, đã tổng kết tình hình một cách ngắn gọn như
sau: đây "không phải là một cuộc bầu cử một chính phủ. Mà là một cuộc bầu
cử cho một chính phủ chia sẻ quyền lực với quân đội".
Điều
gì thúc đẩy những thay đổi chính trị đáng ngạc nhiên của Myanmar?
Đã
có nhiều tranh luận và suy đoán về các lý do cho những thay đổi chính trị đáng
ngạc nhiên của Myanmar. Rõ ràng là các biện pháp trừng phạt của Mỹ, EU và các
nước khác đối với chế độ quân sự của Miến Điện ít hiệu quả. Nếu có, thì các lệnh
trừng phạt có thể chỉ làm gia tăng sự kiên định của chế độ. Myanmar cũng không
phải là trường hợp mà tầng lớp trung lưu đang nổi lên của đất nước gây áp lực
lên giới tinh hoa đòi chia sẻ quyền lực dẫn đến dân chủ hóa.
Như
Joshua Kurlantzick và nhiều người khác chỉ ra "sự mở cửa mới đây của
Myanmar có thể xuất phát từ nỗi sợ hãi của các nhà lãnh đạo về sự phụ thuộc
ngày càng tăng vào Bắc Kinh". Myanmar hầu như "đang trở thành một nhà
nước khách hàng của Trung Quốc, với việc Bắc Kinh cung cấp cơ hội buôn bán, viện
trợ, đầu tư, và bảo vệ về mặt ngoại giao cho chế độ quân sự của Myanmar".
Dân
chủ hoá là cách duy nhất để hồi sinh mối quan hệ với Hoa Kỳ và EU, và do đó phá
vỡ sự kiểm soát quá chặt chẽ của Trung Quốc. Priscilla Clapp, cựu Tham tán Đại
sứ quán Hoa Kỳ tại Myanmar, phát biểu ở một hội nghị tại Brookings vào năm 2015
như sau: "Trung Quốc coi đất nước này là một tỉnh của Trung Quốc, trong tầm
ảnh hưởng của họ".
Một
nhân tố khác nữa là các nhà lãnh đạo quân sự không được dân chúng ủng hộ có thể
đã cho rằng một quá trình cải cách dần dần có thể cho phép họ giữ được vị thế
thống trị về kinh tế và chính trị, và tránh rủi ro của một cuộc nổi dậy bạo lực
của dân chúng mà một số nước ở Trung Đông vừa trải qua trong Mùa xuân Ả Rập.
Với
cải cách của mình, quân đội Myanmar đạt được nhiều thành công. Họ đã cải thiện
đáng kể sự ủng hộ của công chúng, cũng như chấm dứt được nhiều lệnh trừng phạt cùng
tình trạng bị cô lập. Tuy nhiên, quân đội và bè phái của nó vẫn được hưởng lợi
từ việc mở cửa nền kinh tế. Và việc quân đội vẫn duy trì sự kiểm soát chi phối
đối với đất nước này khiến một số người gọi nền dân chủ của Myanmar là nền
"dân chủ bị trói".
Không
có gì đáng ngạc nhiên, ngay cả sau bầu cử, Economist
Intelligence Unit vẫn xếp Myanmar là "chế độ lai", với hạng 114
trong số 136 quốc gia được khảo sát; trong khi đó, Freedom House xếp Myanmar dạng "không tự do" về các quyền
chính trị, tự do dân sự; còn Heritage
Foundation’s Index of Economic Freedom xếp Myanmar vào danh sách "đàn
áp", hạng 158 trong số 178 quốc gia khảo sát.
Mặc
dù tất cả những xếp hạng này, Myanmar và cuộc sống của người dân của nó đã thay
đổi rất lớn trong vài năm qua. Hầu hết các nhà bình luận đều tin rằng sự trở lại
với quá khứ là điều không thể. Một viễn cảnh lạc quan cho Myanmar là sự phát
triển kinh tế liên tục và một tầng lớp trung lưu đang nổi lên, điều mà cuối
cùng sẽ dẫn đến các áp lực cho một nền dân chủ hoàn chỉnh hơn.
Tuy
nhiên, một rủi ro lớn đối với đất nước này là quá trình chuyển đổi thời kỳ hậu
Aung San Suu Kyi. Bà đã 70 tuổi, và mặc dù bà vẫn còn mạnh khỏe, song không còn
nhiều thời gian. Các chính trị gia mới của Myanmar không có kinh nghiệm trong
việc điều hành, và không có địa vị tốt để kế vị bà. (Trên thực tế, chính Aung
San Suu Kyi không có kinh nghiệm quản lý.)
Do
đó, một viễn cảnh khác là Myanmar có thể sẽ rơi vào tình trạng bất ổn chính trị
sau khi bà qua đời, và quân đội tái khẳng định sự kiểm soát của nó đối với đất
nước.
Những
thách thức mà chính phủ mới của Myanmar đang phải đối mặt
Nhìn
chung, nền độc tài quân sự của Miến Điện đã để lại đất nước trong tình trạng tệ
hại.
Mặc
dù tăng trưởng kinh tế nhanh chóng trong thập kỷ qua, GDP bình quân đầu người
tính theo sức mua của Myanmar khoảng 5.000 USD, vẫn là một trong những nước
nghèo nhất ở châu Á, chỉ đứng trước các quốc gia như Bangladesh, Campuchia,
Nepal và Pakistan. Nó có tỉ lệ đói nghèo thuộc dạng cao nhất Đông Nam Á, với
26% dân số sống dưới chuẩn nghèo (Tỷ lệ đói nghèo cao gấp đôi ở nông thôn, nơi
có 70% dân số sống).
Cơ
sở hạ tầng và khả năng cạnh tranh của đất nước vẫn ở trong tình trạng tồi tệ.
Theo "Báo cáo Kinh doanh" của Ngân hàng Thế giới, Myanmar vẫn là một
trong những quốc gia khó làm ăn kinh doanh nhất, đứng thứ 167 trong số 189 nước
được khảo sát.
Sự
giàu có và quyền lực kinh tế được tập trung vào tầng lớp thượng lưu của quân đội
và những người họ hàng của họ.
Myanmar
là một trong những quốc gia tham nhũng nhất trên thế giới, theo Chỉ số Nhận thức Tham nhũng của Tổ chức Minh bạch Thế giới, nó được xếp
hạng 147 trong số 168 quốc gia khảo sát. Đây cũng là một trong những nước yếu
nhất trong lĩnh vực pháp quyền khi mà theo chỉ số của Dự án Tư pháp Thế giới, nó xếp hạng 92 trong số 102 quốc gia khả
sát.
Myanmar
cũng là một trung tâm buôn bán ma túy chính ở châu Á, là một nguồn cung thuốc
phiện, và là một nhà xuất khẩu heroin quan trọng, chỉ đứng sau Afghanistan.
Nói
tóm lại, chính phủ phải đối mặt với nhiệm vụ khó khăn trong việc quản lý ba quá
trình chuyển đổi mang tính hệ thống - từ xung đột đến hòa bình, từ độc tài đến
dân chủ, và từ nền kinh tế khép kín đến một nền kinh tế mở. Ngay cả trong tình
huống lạc quan nhất, sẽ mất vài thập kỷ để Myanmar có thể bắt kịp với các nước
láng giềng ở Đông Nam Á.
Những
thách thức quan trọng nhất mà đất nước phải đối mặt là gì?
Thử
thách lớn nhất mà chính phủ phải đối mặt là làm việc cùng với quân đội, vốn vẫn
giữ được quyền lực rất lớn song không chịu trách nhiệm trước bất kỳ cơ quan dân
sự nào.
Thật
không may, phần lớn ngân sách của chính phủ được chi tiêu cho quân đội ở thời
điểm mà nó cần phải đầu tư rất nhiều cho giáo dục, y tế và cơ sở hạ tầng.
Tiếp
tục mở cửa và tự do hóa nền kinh tế chắc chắn sẽ dẫn đến một số cuộc xung đột với
quân đội và bè phái của nó. Xóa bỏ tham nhũng tràn lan và các hoạt động bất hợp
pháp khác cũng là một thách thức lớn.
Điều
chỉnh lại mối quan hệ với Trung Quốc cũng là một điều quan trọng. Trong khi
Myanmar từng trở nên quá phụ thuộc vào Trung Quốc, thì việc hợp tác với Trung
Quốc hứa hẹn rất lớn cho nền kinh tế, với biên giới chung của họ, cùng nguồn
tài nguyên thiên nhiên phong phú, lao động giá rẻ và con đường tiếp cận với Ấn
Độ Dương của Myanmar.
Cuối
cùng, thì sự kiên nhẫn là điều rất cần thiết cho thành công, do đó cần phải rất
khéo léo trong việc điều chỉnh những kì vọng cao của công chúng những người vốn
bị đàn áp và thiếu cơ hội trong hơn sáu thập kỷ.