TS Đỗ Kim Thêm dịch
Emanuel
Pastreich
Francis Fukuyama là nhà khoa học
chính tri và nhà khoa học kinh tế chính trị hàng đầu cùa Hoa Kỳ. Ông
là tác giả nổi danh với các tác phẩm The End of History and the Last Man (1992)
và the Origins of the Political Order. Ông là chuyên gia cao cấp tại
the Center on Democracy, Development and the Rule of Law at Stanford
University.
Emanuel Pastreich là Giám đốc của
Viện Châu Á. Nguyên bản của bài này được đặng tại Asia Today. Đây là bài phỏng
vấn đầu tiên trong loạt bài do của Viện châu Á tổ chức.
Chúng ta bắt đầu với một câu
hỏi đơn giản nhất của vấn đề. Nếu chúng ta muốn hiểu về những thách thức ở
Đông Á hiện nay, đầu tiên chúng ta phải xem tại sao châu Á đã trở thành trung
tâm trong nền kinh tế toàn cầu và đóng một vai trò ngày càng to lớn trong nền
chính trị thế giới. Ông lý giải về sự thay đổi to lớn mà chúng ta đang chứng kiến
ngày nay như thế nào?
Vâng, có một sự khác biệt đáng kể
giữa các lĩnh vực kinh tế và chính trị. Rõ ràng, có sự thay đổi lớn lao nhất mà
chúng ta quan sát được là trong lĩnh vực kinh tế. Chúng ta có thể lùi lại
cho đến thời công nghiệp hoá của Trung Quốc sau Cách mạng Văn hóa và sự trổi
dậy của bốn con hổ: Hàn Quốc, Singapore, Đài Loan và Hồng Kông. Nhưng sự thay đổi
theo khái niệm về quyền lực chính trị là một tiến trình chậm hơn nhiều nếu
so với sự chuyển đổi kinh tế.
Nhìn chung, châu Á chưa tận
dung hết khả năng của mình theo ý nghĩa để định hình cho
các quy tắc về hệ thống toàn cầu và điều hướng mà việc quản trị
toàn cầu đang hướng tới. Đó là vấn đề mà Joseph Nye đề cập là “quyền lực mềm” –
khả năng của một quốc gia dự phóng với những ý tưởng và khái niệm, xây dựng các
thể chế và cách áp dụng có gây ảnh hưởng. Các tụt hậu về mặt trình độ của các ý
tưởng còn nghiêm trọng hơn sự tụt hậu theo khái niệm về quyền lực chính trị.
Vì vậy, nếu chúng ta nói về sự nổi
lên của châu Á, chúng ta phải chắc rằng chúng ta hiểu rõ về những khía cạnh nào
của việc trổi dậy này mà chúng ta đang đề cập đến. Nếu chúng ta đặt câu hỏi cụ
thể: “Tại sao sự phát triển kinh tế của Đông Á thành công quá như vậy?” Chúng
ta có thể nói với sự tự tin nhiều hơn về sự trổi dậy rõ nét, cho dù sự nó không
nhất thiết là phải đáp ứng tất cả về những kỳ vọng truyền thống về quyền lực và
ảnh hưởng ngày càng gia tăng. Tuy nhiên, chúng ta có thể đoan chắc một điều là
Trung Quốc sẽ tiếp tục gia tăng ảnh hưởng trong các vấn đề toàn cầu trong một
tương lai gần.
Và tuy thế, sự trổi dây của
Trung Quốc là một nghịch lý sâu xa. Trung Quốc đang gia tăng ảnh hưởng
trong lĩnh vực chính trị và kinh tế ngày nay, và Trung Quốc kết ước với
các dự án viện trợ quy mô lớn chưa từng có trong lịch sử. Đồng thời, nếu ông đến
Thượng Hải, ông sẽ thấy ngày càng có nhiều sinh viên Trung Quốc học tiếng
Anh và tìm cách ra nước ngoài để học tập tại các trường đại học Hoa Kỳ. Hiện
nay, họ quan tâm nhiều hơn đến việc tới các nước tiên tiến nếu so việc này
với cách đây hai mươi năm trước.
Xu hướng này là thực tế, nhưng có
lẽ trào lưu này có nhiều liên hệ với sự thật là có nhiều người Trung Quốc
có tiền để gửi con họ đến Hoa Kỳ để học hơn bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên,
chúng ta có thể thấy rằng dù Trung Quốc có sức mạnh về kinh tế, nhưng sức mạnh
mềm về văn hóa và giáo dục vẫn còn thiếu.
Đối với tất cả những điểm yếu kém
của mình, Hoa Kỳ dự phóng cho quyền lực mềm trên toàn cầu với một số tiền to lớn.
Trung Quốc không thể đo được sức mạnh đó.
Nhưng nói một cách chính xác thì
những gì tạo cho Hoa Kỳ có lợi thế? Dù tăng trưởng kinh tế là đáng kinh ngạc, tại
sao lại có quá khó khăn cho Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản để họ có loại tác
động văn hóa như vậy? Tất nhiên, các nền văn hóa này là vô cùng tinh tế và có
trình độ của giáo dục rất cao
Chúng ta đang chứng kiến một số
thay đổi, nhưng việc xây dựng thể chế, sự phát triển của mạng lưới toàn cầu, và
sự chấp nhận của các nền văn hóa mới cần mất nhiều thế hệ Hàn Quốc đã thực hiện tốt về mặt
văn hóa. Nếu ông nhìn về sự lan toả của nhạc pop, opera và phim Hàn Quốc, Hàn
Quốc đang sản xuất một nền văn hóa có mức cạnh tranh cao độ, nó được phổ biến
nhanh chóng, thậm chí bao gồm các lĩnh vực như hoạt hoạ, mà một thời nó đã được
coi là độc quyền của người Nhật. Nhưng ảnh hưởng của loại văn hoá như vậy
có rất ít liên quan đến Tổng Sản Lượng Nội Địa. Thay đổi đáng kể này có thể sẽ
đến, nhưng nó sẽ không đến được nhanh.
Tôi giả đoán rằng
sự chế ngự của Anh ngữ cũng là một yếu
tố quan trọng
Sức mạnh của tiếng Anh có một lịch
sử lâu dài, ta phải lui lại cho đến thời kỳ của Đế quốc Anh, nhưng sự thống trị
liên tục của nó có một phần nào là do sự phản ánh của văn hóa, và có một phần
khác là do phản ánh sự chế ngự của Hoa Kỳ trong kinh doanh quốc tế. Bất chấp sự
thống trị vẫn còn tồn động của tiếng Anh, chúng ta có thể cảm nhận được có sự
thay đổi đáng kể.
Mọi người bắt đầu học tiếng Hoa
phổ thông trên toàn thế giới, và xu hướng này sẽ tiếp tục. Đối với một số nơi ở
châu Phi, Hoa ngữ dường như là một ngôn ngữ quan trọng. Ảnh hưởng văn hóa sẽ
theo sau, phát ra sức mạnh kinh tế ngày càng gia tăng, nhưng cách biệt về mặt
thời gian là đáng kể.
Và chúng ta đang sống trong thời
kỳ của toàn cầu hoá chưa từng thấy từ trước cho đến nay. Nó đánh bại mọi tiền lệ.
Ví dụ, nếu ông đọc các số liệu thống kê được công bố liên quan đến các Ủy viên
của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông sẽ thấy rằng có một số người
ngoại hạng, họ có thể có thân nhân sống ở nước ngoài hoặc có tài sản ở nước
ngoài. Họ cam kết theo một nền kinh tế toàn cầu và quan tâm đến nền kinh tế của
Hoa Kỳ. Chúng ta có thể thấy các khoản đầu tư ở nước ngoài như là một cách để họ
giấu tiền mặt, nhưng đó cũng có nghĩa mà những khoản đầu tư ở nước ngoài cũng
là một loại thuộc về mạng lưới an toàn. Tôi nghĩ là người ta có một cảm giác rằng
ở các nước phương Tây, dù họ có thể có bất cứ vấn đề gì, thì về cơ bản vẫn là ổn
định hơn về mặt chính trị, nếu so với các quốc gia đang phát triển.
Vì vậy, dù tất cả các thành công
của Trung Quốc là đáng kể, ổn định và thịnh vượng liên tục không phải là một
cái gì đó mà họ có thể đoan chắc. Sự tích lũy tiền của không thay thế cho phẩm
chất cuộc sống, để có được một nền giáo dục tốt, có thực phẩm an toàn để ăn.
Ngay cả những người siêu giàu ở Bắc Kinh có thể có con mang bệnh hen suyễn và bệnh
trở nên trầm trọng hơn vì do ô nhiễm không khí.
Tác giả Lee Chang Rae vừa xuất bản một cuốn tiểu thuyết mang tên “Một Đại Dương Ngập Đầy Như Thế“. Sách mô tả về một nhà nước độc tài trong một siêu đô thị B – Mor (Baltimore cũ) nơi mà dân chúng là những người di dân từ một ngôi làng trong một “Trung Quốc mới”. Làng này trở thành không thể ở được vì biến đổi khí hậu. Cuốn tiểu thuyết này cho thấy là chúng ta có thể gặp phải một thế giới hoàn toàn khác so với gì chúng ta giả định qua tác phẩm quen thuộc là “Thăng trầm của các cường quốc” và công nghệ và biến đổi khí hậu sẽ là yếu tố chính. Toàn bộ thế giới đang bị ảnh hưởng bởi sự trổi dậy của Trung Quốc và kịch bản Lee Chang Rae là không quá khó tin.
Tác giả Lee Chang Rae vừa xuất bản một cuốn tiểu thuyết mang tên “Một Đại Dương Ngập Đầy Như Thế“. Sách mô tả về một nhà nước độc tài trong một siêu đô thị B – Mor (Baltimore cũ) nơi mà dân chúng là những người di dân từ một ngôi làng trong một “Trung Quốc mới”. Làng này trở thành không thể ở được vì biến đổi khí hậu. Cuốn tiểu thuyết này cho thấy là chúng ta có thể gặp phải một thế giới hoàn toàn khác so với gì chúng ta giả định qua tác phẩm quen thuộc là “Thăng trầm của các cường quốc” và công nghệ và biến đổi khí hậu sẽ là yếu tố chính. Toàn bộ thế giới đang bị ảnh hưởng bởi sự trổi dậy của Trung Quốc và kịch bản Lee Chang Rae là không quá khó tin.
Có một cuộc tranh luận ở phương
Tây và ở một mức độ nào đó ở Trung Quốc là liệu Trung Quốc có thực sự có khả
năng đổi mới cơ bản không. Có thể tôi rơi vào trong một trường phái tranh luận
của những người nói rằng chúng ta không nên đánh giá thấp khả năng của Trung Quốc
trong việc thay đổi triệt để. Trung Quốc đã thay đổi nhiều hơn so với bất cứ ai
tưởng tượng kể từ cuộc Cách mạng Văn hóa và Trung Quốc có một lịch sử lâu dài của
chuyển hoá định chế. Dù có nhiều tiến bộ gần đây của Trung Quốc về mặt kinh tế
và tri thức, đó đã là một hình thức đuổi bắt kịp, Trung Quốc là một đất nước rộng
lớn với nhiều người thông minh. Tôi sẽ không cho rằng chỉ vì Trung Quốc thiếu tự
do chính trị đáng kể, mà điều này có nghĩa là Trung Quốc sẽ không thể đạt được
tiến bộ đáng kinh ngạc, để đổi mới công nghệ và xây dựng thể chế .
Tất nhiên, Trung Quốc có một truyền
thống lâu đời của một chính quyền tốt và đổi mới thể chế. Từ các triều
đại nhà Đường và Tống đển nhà Minh và nhà Thanh, Trung Quốc đã có thể tạo
ra cải cách nội bộnhiều lần. Đã có một số học giả như Daniel Bell
tại Đại học Thanh Hoa, trong cuốn sách của ông là “Mô hình Trung Quốc:
Chế độ tuyển dụng nhân tài chính trị và những hạn chế của nền
dân chủ“, hoặc Trương Duy Vi của Đại học Phục Đán trong cuốn sách “Làn
Sóng Trung Quốc: Sự Trổi dậy của một Nhà nước văn minh“, tác giả lập
luận rằng Trung Quốc về cơ bản là khác hơn so với các quốc gia ở chỗ nó
là một nền văn minh, không phải là một quốc gia dân tộc. Có lẽ có cái
gì đó biến đổi của Trung Quốc, Trung Quốc đang tìm cách để làm lại toàn bộ thế giới,
không chỉ là chuyện mở rộng các thị trường mới?
Tôi có một chút hoài nghi về những
nỗ lực như vậy để nhận ra một tầm nhìn mới theo quan điểm Nho giáo trong các sự
hỗn loạn về nền kinh tế chính trị của Trung Quốc hiện nay. Tôi không nhìn thấy
đó là một biện pháp có kết hợp toàn diện; mà là một tổng hợp các loại rời rạc.
Các thông điệp công khai xuất phát từ Trung Quốc qua các nguồn tin chính thức
thì họ vẫn còn dùng chủ nghĩa Mác – Lênin làm cơ sở. Có lẽ, có một sự quan tâm
thành khẩn trong quá khứ, nhưng về cơ bản, Trung Quốc khá bối rối về Nho giáo.
Dù Trung Quốc có thể cảm thấy tốt để suy nghĩ về việc xây dựng trên một truyền
thống vĩ đại của thiên niên kỷ. Nhưng khi thực hiện họ trở lại chủ nghĩa Mác
hay tân tự do. Họ lấp đầy các khoảng trống ý thức hệ bằng chủ thuyết đề cao
tiêu tinh thần tiêu thụ và ham muốn. Miễn là sự tăng trưởng kinh tế tiếp tục
tăng, họ sẽ hài lòng. Nhưng trong những lựa chọn khó khăn mà các chính trị gia
Trung Quốc thực hiện, tôi không thấy là họ theo nền văn minh Nho giáo nhiều.
Nhưng ở phương Tây cuối cùng thì mọi
sự đang thay đổi một ít. Trí thức phương Tây đang quan tâm nhiều hơn
về châu Á. Họ đọc và viết về Trung Quốc và về văn hóa và chính trị của Trung Quốc.
Quan tâm về Đông Á ở Washington D.C. lan rộng như thế nào?
Mặc dù quan tâm về châu Á đã gia
tăng một cách đáng kể, có lẽ mức độ quan tâm còn quá ít so với những gì cần được
quan tâm hơn. Sự nổi lên của Trung Quốc đã gây ra một cái nhìn hướng về nội tại
và rộng rải về các thể chế của Hoa Kỳ và phương Tây và những thiếu sót của họ.
Đã có một số cuộc thảo luận bên lề, nhưng sự tái định hướng nghiêm chỉnh đã
chưa khởi động. Hầu hết mọi người ở phương Tây thừa nhận có một trào lưu mới ở
Trung Quốc và họ bày tỏ quan ngại về tình trạng thất nghiệp tại Hoa Kỳ. Nhưng
có vài người nhìn vào sự trổi dậy của Trung Quốc và Đông Á như một thách thức đối
với sự thống trị của nền văn minh phương Tây.
Ông nghĩ gì về những thách thức
chủ yếu cho Hoa Kỳ và châu Âu ngày nay?
Nhiều nhà khoa học xã hội tại Hoa
Kỳ đã mặc nhiên công nhận rằng tự do kinh tế mà không có tự do chính trị với một
mức độ tương ứng thì không bền vững. Họ cho rằng Trung Quốc sẽ phải mở hệ thống
chính trị và dân chủ hóa trong cách này hay cách khác. Nhưng có những vấn đề
nghiêm trọng với giả định này. Nếu chúng ta nghĩ về lâu dài, thí dụ như nói tới
ba mươi năm trong tương lai, chúng ta có thể nói là tốc độ tăng trưởng kinh tế
của Trung Quốc cao hơn phương Tây, nền kinh tế Trung Quốc đã hoàn toàn thay thế
Hoa Kỳ về tầm vóc quy mô và mức độ ảnh hưởng, nhưng liệu sẽ có một Trung Quốc
mà chính phủ ở vào một vị thế như kiểm soát được trong nước và quốc tế chăng? Một
kịch bản như vậy là hoàn toàn có thể và nó có thể tạo ra những thách thức to lớn
cho các định chế toàn cầu hiện nay. Một số ít người ở phương Tây muốn tưởng tượng
ra một kết cục như vậy. Nhưng đó không phải là một cái cớ để trình bày suy nghĩ
mơ tưởng mà xem đó như như phân tích nghiêm túc.
Đồng thời, vấn đề tự do là một
câu hỏi phức tạp. Thí dụ như một vài khu vực của Thượng Hải, người ta có
thể truy cập đựợc Facebook và Google và hầu như không có trường hợp can thiệp của
chính phủ – nếu như ông là một thành viên của “một cộng đồng quốc tế“.” Một vài
người Hoa Kỳ sống ở Trung Quốc có cảm tưởng là họ có tự do hơn một cách kỳ lạ
trong môi trường Trung Quốc.
Vâng, rõ ràng ngày nay có nhiều
lĩnh vực ở Trung Quốc đang mở rộng. Toàn cầu hóa mang tới tất cả các loại phức
tạp.
Và châu Âu thì sao? Sự trổi dậy của
châu Á có ảnh hưởng tới Pháp, Đức, Ý và cường quốc khác tại châu
Âu như thế nào?
Điểm nổi bật về châu Âu là họ ít
quan tâm đến Trung Quốc. Dù tôi mong muốn là Hoa Kỳ nhìn về châu Á một cách
nghiêm túc, nếu so với châu Âu, thì chúng tôi đang làm một công việc này khá tốt.
Ông sẽ ngạc nhiên khi thấy nhiêu người châu Âu vẫn đang nói về những thách thức
từ Hoa Kỳ và các mô hình cho kinh doanh của Hoa Kỳ. Họ gặp khó khăn đau đầu trước
một thực tế là Trung Quốc sẽ là một tác nhân quan trọng trên thế giới và những
gì xãy ra trong nền kinh tế Trung Quốc đang tác động đến nền kinh tế châu Âu.
Tương tự như vậy, việc nghiên cứu về Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc ở châu Âu
là thua xa Hoa Kỳ. Hiện không có nhiều người nói tiếng Trung Quốc và hầu như
không ai có thể đọc một bài diễn văn hoặc đọc một cuốn sách bằng một ngôn ngữ
châu Á.
Cho đến lúc này trong cuộc trò
chuyện của chúng ta, chúng ta đã nhấn mạnh đến Trung Quốc, nhưng thực ra, Hàn
Quốc và Nhật Bản vẫn là quan trọng. Khi Hoa Kỳ tập trung quá nhiều vào các
thách thức của Trung Quốc và không theo dõi những phát triển quan trọng trong
phần còn lại của châu Á, có thể đó là một chuyện nguy hiểm. Sau cùng, Hàn Quốc
và Nhật Bản là những tác nhân quan trọng trong khu vực Đông Nam Á và châu Phi,
họ thường thể hiện một tinh thần tinh tế hơn nếu so với Trung Quốc
Châu Á phát triển theo cách đa
trung tâm, đa cực, và không ngừng. Không có sự đồng nhất ở châu Á về mặt địa
chính trị và văn hóa và mỗi quốc gia là một thế giới riêng cho chính mình, ngay
cả khi các nước này có quan hệ trùng lấp nhau về thương mại với các nước láng
giềng và với Hoa Kỳ. Đó là một thách thức đối với Hoa Kỳ để theo kịp với khu vực.
Ở mỗi nước có các hoàn cảnh rất
khác nhau. Nếu chúng ta hướng về một chân trời dài hạn, tất cả các nước của
châu Á sẽ rơi vào trong một cái bẫy nhân thuộc về khẩu học này (dân số suy giảm
và lão hóa) mà có thể có hậu quả không lường trước được. Nhật Bản là nước đầu
tiên trải nghiệm sự thay đổi đó, và chúng tôi đã thấy bài viết các làng mạc già
cổi trong phương tiện truyền thông phương Tây trong thời gian qua. Nhưng
xu hướng cho tương lai là thực sự nghiêm trọng hơn ở Đài Loan, Hàn Quốc và
Singapore. Các nước này đang đấu tranh để thích nghi với một số giải pháp cho
cuộc khủng hoảng dân số lão hóa, và sự phát triển bắt nguồn từ một xã hội đa
văn hóa.
Nhưng nếu ông nhìn
vào tầng lớp trung lưu và thượng lưu da trắng ở châu Âu hay Hoa Kỳ, không phải
là dân số nhiều hoặc ít hơn theo cùng một quỹ đạo
giống như dân số lão hoá của Hàn Quốc hay Nhật Bản.
Người ta không thể tạo ra các lời
tuyên bố bao quát. Các tỷ lệ sinh cho người da trắng ở Hoa Kỳ vẫn cao hơn so với
các nước như Hàn Quốc và Nhật Bản. Trong trường hợp của Bắc Âu, tỷ lệ sinh sản
tăng trên mức cần có. Tôi đoán rằng những quốc gia có tỷ lệ sinh sản thấp nhất
thế giới, đó là những quốc gia mà nữ giới có trình độ cao về giáo dục, nhưng vẫn
còn nhiều tập tục xã hội bảo thủ làm hạn chế các cơ hội nghề nghiệp cho nữ gi ới.
Điểm chính xác mà những gì chúng ta thấy là ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan và
Singapore, đó là nơi mà rất nhiều phụ nữ không muốn lập gia đình vì đòi hỏi họ
là phải ở nhà và lo cho gia đình, nhưng các cơ sở chăm sóc trẻ cần thiết lại
không có để cho họ theo đuổi sự nghiệp. Ở Nhật Bản, tuổi trung bình để kết hôn
của phụ nữ tiếp tục tăng mỗi năm.
Dù nhiều gia đình ở Hàn Quốc hay
Nhật Bản đặt trọng tâm về giáo dục cho cả nam và nữ, thật ngạc nhiên khi thấy có một
sự khác biệt tuyệt đối sau khi tốt nghiệp đại học. Bình đẳng về cơ hội đột
nhiên không còn nửa khi sinh viên nhận mảnh bằng tốt nghiệp.
Tôi gặp một giáo sư tại Julliard,
Ông giận tái người vì dù ông có nhiều học sinh dương cầm giỏi nhất là phụ nữ
Hàn Quốc, không một ai trong số họ đã chuyển biến tài năng đó thành có sự nghiệp
như nhạc sĩ. Dù với tất cả tài năng của họ, họ ngoan ngoãn quay trở lại Hàn Quốc
và kết hôn với một ông giám đốc công ty điều hành giàu có. Ông than thở là tài
năng âm nhạc xuất sắc của họ sẽ trở thành một món trang sức, một sở thích.
Không có cơ hội cho những người phụ nữ này để theo đuổi sự nghiệp âm nhạc.
Chúng ta hãy nói về những tình trạng
căng thẳng hiện nay ở châu Á, đặc biệt là giữa Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc.
Mặc dù có một số người suy luận tương tự nghiêm chỉnh giữa châu Á ngày nay và
châu Âu ngay trước khi thế chiến thứ nhất, đối với tôi có vẻ như là các cuộc
xung đột trên quần đảo này, về cơ bản hoàn toàn khác với bản chất của các
trận chiến trên các lãnh thổ, nơi có dân chúng chiếm ngụ đông đúc.
Tôi nghĩ rằng những cuộc xung đột
là khá nghiêm trọng vì được hỗ trợ bởi sự trỗi dậy của chủ nghĩa dân tộc tại
Hàn Quốc, Nhật Bản, và Trung Quốc. Giới trẻ trong từng nước này đang phát triển
tinh thần dân tộc nhiều hơn là trong thế hệ của bậc cha ông, và xu hướng này là
khá nguy hiểm. Thành thật mà nói, tôi khá lo lắng bởi những gì tôi nhìn thấy
đang xảy ra hiện nay. Các tranh chấp lãnh thổ không hẳn cố hữu là quan trọng,
nhưng nó có ý nghĩa tượng trưng to lớn và là trung tâm của một cuộc đấu tranh
quyền lực địa chính trị. Cuộc chiến về tương lai của các quần đảo Senkaku không
chỉ là về một vùng đất đá không có người ở. Đó là một cuộc thử thách định đoạt
xem ai sẽ thiết lập các quy tắc ở châu Á, Trung Quốc hay Nhật Bản. Đó là câu hỏi
lớn hơn có thể thu hút các lợi ích của cả hai nước.
Khi nói so sánh với Alsace –
Lorraine, đó vẫn là một tình huống khác biệt; cuối cùng cũng không ai sống
ở đó.
Chắc vậy, không ai muốn bắt đầu một
cuộc chiến về một đống đá vô nghiả. Nhưng lịch sử cho thấy rằng những điều kỳ lạ
như thế có thể xảy ra.
Ông nghĩ về Hoa Kỳ và vị thế của
Hoa Kỳ tại Đông Á? Ông nghĩ Hoa Kỳ đóng một vai trò gì là thích hợp tại
châu Á để tiến bước?
Tôi nghĩ rằng Hoa Kỳ cần phải điều
chỉnh để thích nghi trước sức mạnh của Trung Quốc ngày càng tăng, nhưng cần phải
lưu tâm đến các kết ước hiện nay. Thích nghi với quyền lực của Trung Quốc không
thể gây tác hại đến các công sức của các đồng minh lâu đời – Nhật Bản, Hàn Quốc,
vv. Làm như vậy sẽ rất khó khăn. Trong trường hợp của Nhật Bản, người Nhật đã
thực sự gây rất nhiều những vấn đề mà hiện nay họ có lý, do loại kế hoạch theo
chủ nghĩa xét lại với tinh thần dân tộc đang diễn ra ở đó.
Các hoạt động theo chủ
nghĩa dân tộc khắp Đông Á gây lo ngại cho tôi. Nhưng là người đã
dạy về Nhật Bản học trong nhiều năm, tôi băn khoăn nhất là việc lọc tẩy các
thông tin về thế chiến thứ hai trong các sách sử học và đóng cửa các
viện bảo tàng, nơi cung cấp các tường thuật chính xác về những gì Nhật Bản đã
làm trong chiến tranh. Nhật Bản là một quốc gia tinh tế với trình độ dân
trí cao. Những biện pháp đó là sai lầm.
Chắc chắn có rất nhiều xu hướng
đáng lo ngại ở Nhật Bản. Đa số dân Nhật không hỗ trợ những hành động này, nhưng
có một quyền đi theo tinh thần dân tộc đáng kể đã, họ không chấp nhận kết quả của
thế chiếni thứ hai trong cách mà người Đức có.
Ông đã trưởng thành tại Hoa
Kỳ, nhưng gia đình của ông là gốc Nhật Bản. Điều đó có ảnh hưởng quan điểm
của ông không?
Quan điểm của tôi về Đông Á là
hoàn toàn Hoa Kỳ. Tôi không có cảm tình với người Nhật có tinh thần quốc gia cực
đoan. Hoa Kỳ có cam kết liên minh với Nhật Bản, nhưng vị thế của Nhật Bản đã
đưa nhiều vụ tranh chấp với các nước láng giềng là đã tự chuốc lấy thất bại.
Trở lại vai trò của Hoa Kỳ ở Đông
Á, ông đề nghị rằng Hoa Kỳ phải kết thân với Trung Quốc, và công nhận tình
trạng mới của họ, nhưng đó cũng có thể có một số lý do chính đáng cho Hoa
Kỳ vẫn thận trọng với ý đồ của Trung Quốc. Có gì đặc biệt để Hoa Kỳ phải làm gì
nhằm tạo ra một kiến trúc an ninh ổn định tại Đông Á?
Tôi cảm thấy rằng Hoa Kỳ cần phải
thúc đẩy học thuyết đa phương ở châu Á và xem xét thuyết này nằm trong lợi ích
lâu dài của mình. Hoa Kỳ có lợi thế nhất định trong các liên minh song phương.
Nhưng việc sử dụng các mối quan hệ song phương ở châu Á cũng có thể làm suy yếu
ảnh hưởng của Hoa Kỳ.
Ví dụ, Trung Quốc muốn thương thảo
với tất cả các nước ASEAN một cách riêng rẻ, thông qua trao đổi song phương.
Nhưng chúng ta có thể giải quyết các tranh chấp đa phương phức tạp trên các rạn
san hô ở Thái Bình Dương bởi một loạt các cuộc thảo luận song phương? Tôi nghĩ
rằng chúng ta cần phải làm như vậy thông qua ASEAN, các tổ chức quốc tế khác,
hoặc các tổ chức mới mà chúng ta sẽ xây dựng.
Tôi đã đề nghị khoảng một thập kỷ
trước đây trong tạp chí Foreign Affairs về một cấu trúc đa
phương liên quan đến ngoại giao và an ninh, mà trong đó có tất cả các nước, kể
cả Trung Quốc, họ có thể nói chuyện một cách cởi mở về ngân sách quốc phòng,
các biện pháp xây dựng lòng tin, và các chủ đề khác và đi đến quyết nghị có ý
nghĩa.
Tôi đã nhận thấy rằng người Hàn
quốc, cho dù họ theo bảo thủ chính trị hay tự do, họ cam kết có một tầm
nhìn đa phương của tương lai. Không giống như Hoa Kỳ hay Nhật Bản,
không có phe bảo thủ nào muốn tháo bỏ đa phương và theo đuổi sức mạnh quân sự
quốc gia mà không quan tâm dư luận quốc tế. Có lẽ đây là một kết quả của vị trí
của Hàn Quốc trong nhiều hiệp định thương mại mà làm cho nền kinh tế vốn dĩ đã
là đa phương.
Tôi đã nhận thấy một sự quan tâm
mạnh mẽ trong các định chế đa phương tại Hàn Quốc. Thoả thuận đó phục vụ như là
một tác nhân m ạnh bạo.
Ông hãy để tôi được kết thúc với
một câu hỏi về công nghệ. Ông nghĩ thế nào công nghệ đang phát triển (máy bay
không người lái, không gian mạng và các công nghệ khác với công dụng kép) đang
thay đổi bản chất của xung đột và các quan hệ quốc tế, và những tác động của những
thay đổi đối với Đông Á là gì?
Tôi nghĩ là ông có thể thấy những
thay đổi sâu xa đã có trong không gian mạng. Về chủ yếu không có quy tắc nào, bất
cứ là gi. Ví dụ, nếu ông tấn công vào hệ thống máy tính của một nước khác, cho
dù các máy tính thuộc về một công ty hoặc quân đội, nó có tạo thành một hành động
gây chiến không? Ai được xem như là một đại diện của chính phủ của một quốc gia
trong không gian mạng?
Chúng ta không có thoả ước về biện
pháp để khắc phục tội phạm trên mạng ngày càng tăng. Thực ra, thậm chí chúng ta
cũng không đồng ý nhau về những loại giải pháp khả chấp. Nếu ông không biết ai
là những người phạm tội, các chuyên gia không đồng ý về tính cách nghiêm trọng
của vấn đề. Và nhiều báo cáo của tin tặc có xu hướng làm cho công chúng thêm
hoài nghi.
Tôi nghi ngờ rằng những luật lệ về
tội phạm trên mạng có khó khăn hơn để chấp pháp một cách đơn giản chỉ vì công
nghệ thay đổi nhanh chóng và ngay cả việc chứng minh là có phạm tội đã còn khó.
Nguồn: http://phiatruoc.info/phong-van-francis-fukuyma-su-troi-day-cua-trung-quoc-tinh-hinh-cang-thang-tai-dong-a-va-vai-tro-cua-hoa-ky-phan-i-2/